CHƯƠNG 77
Diệp Giai Nhi cũng bị chèn ép liên tiếp lùi ra sau, ngã trái ngã phải, chân không đứng vững, hai tay cô bảo vệ phần bụng theo bản năng, cô sợ sẽ làm tổn thương đến đứa bé.
Trần Dĩ Ninh đứng cách đó không xa nhìn thấy rất rõ ràng hành động này của cô, hàm răng nhỏ trắng noãn nghiến chặt bên trong bờ môi.
Ngay lập tức, đầu óc cô ta nóng lên, giả vờ nghiêng người một cái, thân thể bẩn ổn hung hăng hướng về phía trước va tới.
Những phóng viên đứng trước mặt cô ta không hề phòng bị, bị cái va chạm hung ác này đụng phải, thân thể đương nhiên cũng hướng về phía trước va tới.
Ngăn cản không nổi sự va chạm của những người sau lưng, kết quả, Diệp Giai Nhi bị đụng ngã nhào xuống đất, nhất là phùng bụng đã bị va chạm với một cái bàn cứng rắn ở bên cạnh… Một cơn đau không tả nổi từ phía bụng truyền đến, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, cô ngồi ở đó, lại phát hiện mình đau đến mức không thể tự đứng dậy được!
Dù đã như vậy, nhưng những ký giả kia vẫn không hề có ý định muốn dừng lại, vẫn chen chúc ầm ĩ.
Trong đầu đều đã loạn vang lên tiếng ong ong, cô cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu choáng váng, cả người không chịu nổi được sự choáng váng và đau đớn.
Các phóng viên giống như bị điên, còn một vài người trong lúc vô tình còn giẫm lên mu bàn tay của Diệp Giai Nhi.
Xuyên qua khe hở, bà Trương hài lòng nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi đang hít một hơi khí lạnh, cái mông to mọng uốn éo, hừ lạnh.
Để cho con điếm không biết xấu hổ này ngông cuồng trước mặt bà ta!
Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như băng truyền đến: “Tránh ra!”
Khí thế của giọng nói quá mức mạnh mẽ, các phóng viên nhao nhao không tự chủ mà dừng lại hành động của bọn họ.
Thuận theo giọng nói nhìn qua, thất cả đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ như pho tượng, không có một ai ngoại lệ.
Anh… Anh… Sao anh lại tới đây?
Thẩm Hoài Dương chỉ mặc chiếc áo len màu xám, dường như tới có chút phong trần mệt mỏi, trên gương mặt tuấn mỹ phủ một lớp sương lạnh, hai mắt lạnh lẽo, giọng nói hung ác nham hiểm.
“Tất cả đều đứng đấy bất động hết sao? Muốn để Thẩm Hoài Dương tôi phải nhắc lại lời vừa rồi một lần nữa, đúng không?”
Khí thế quá mức uy hiếp, tất cả phóng viên cũng không dám nói gì, cũng không dám đối diện với tầm mắt của anh, chỉ tự động đứng sang hai bên, nhường ra một lối đi.
Ai ở trong thành phố S này lại dám đắc tội với Thẩm Hoài Dương?
Nhưng nói trở lại, cô giáo Diệp này và Thẩm Hoài Dương có mối quan hệ thế nào?
Tuy nhiên, ai dám mở miệng hỏi? Dám động thổ trên đầu Thái Tuế?
Sải bước thật nhanh đi qua, môi mỏng của Thẩm Hoài Dương mím chặt, xoay người, anh bế Diệp Giai Nhi vào lòng, động tác rất nhẹ nhàng theo bản năng.
Kinh ngạc, khiếp sợ nhìn gương mặt đẹp trai và quen thuộc trước mắt, tay Diệp Giai Nhi nắm chặt lông áo của anh, kinh ngạc gọi nhỏ: “Thẩm Hoài Dương…”
Cô tưởng mình bị ảo giác, nhưng khi chạm vào chiếc áo len ấm áp, trái tim cũng đần ấm áp và nhẹ nhàng hơn.
“Hả?”
Cất giọng, anh đảo qua gương mặt của cô, sưng đỏ tái nhợt, không có một chút sức sống nào.