CHƯƠNG 380
Cô mặc một chiếc váy, trên xanh dưới trắng, dài đến đầu gối, làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, trắng đến trong suốt, trên chân mang đôi giày cao gót màu vàng nhạt, khí chất ưu nhã lại mê người.
Lúc bước đi, váy dài đung đưa theo gió, mang đến một mùi hương nhàn nhạt, thắm đượm lòng người, tươi mát dễ chịu.
Bốn năm, dường như thời gian chưa từng để lại bất cứ dấu vết gì trên người cô, chỉ khiến cô như ngọc, như phỉ thúy.
Ngồi xuống vị trí của mình, cô nhìn thời gian, mười một giờ rưỡi.
Quay người lại, giáo viên Trương ở bên cạnh hỏi: “Cô Diệp đã xin nghỉ phép rồi?”
“Xin rồi.” Diệp Giai Nhi cười cười cầm lấy túi xách chào hỏi đám người: “Mọi người làm việc nha, tôi đi trước đây.”
“Ừm, cô Diệp nhớ chú ý an toàn.”
“Cảm ơn.”
Giáo viên ở trong phòng làm việc không phải là ít, nhưng mọi người không có mâu thuẫn với nhau, ở chung rất hòa thuận, vui vẻ, thoải mái.
Diệp Giai Nhi không trở về căn nhà mình thuê, mà là đi đến nhà trẻ gần đó.
Thời gian nhà trẻ tan học là mười hai giờ, còn chưa đến mười hai giờ, cô đã đứng dưới bóng cây ở bên ngoài nhà trẻ chờ đợi, thỉnh thoảng cúi đầu xuống nhìn thời gian.
Mười hai giờ, cổng trường mở ra, một giọng nói trong trẻo đáng yêu cùng với mừng rỡ truyền tới từ phía xa: “Mẹ ơi.”
Sau đó, có một vóc người nhỏ bé trắng tinh vui vẻ trực tiếp nhào vào trong ngực Diệp Giai Nhi, nũng nịu ôm lấy cổ cô, hào phóng tặng cho cô ba cái hôn vang dội ở trên mặt.
Ôm thân thể nhỏ bé vào trong ngực, Diệp Giai Nhi cười một tiếng, trái tim đều bị tiếng gọi của cô bé làm cho mềm nhũn: “Huyên Huyên, chào tạm biệt giáo viên kìa con.”
Huyên Huyên nghe cô nói như vậy thì lắc lắc bàn tay nhỏ, giọng nói rõ to: “Con chào cô ạ.”
Kéo bàn tay mềm mại nhỏ nhắn, hai mẹ con đi ra phía trước, Huyên Huyên hoạt bát lại tinh nghịch chớp chớp mắt: “Mẹ ơi, bây giờ chúng ta đi đâu vậy ạ?”
“Về nhà bà ngoại.” Lúc nói chuyện, Diệp Giai Nhi lại nhìn đồng hồ, chuyến tàu cao tốc ba giờ, trước tiên cô có thể dẫn Huyên Huyên đi ăn một bữa cơm, sau đó lại đến trạm tàu cao tốc: “Huyên Huyên muốn ăn gì nào?”
Đôi mắt to tròn lập tức phát sáng, Huyên Huyên vội vàng trả lời: “Ông lão, con muốn ăn ông lão.”
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi không khỏi bật cười, thật ra ông lão được thốt ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn của cô bé chính là KFC.
Lần đầu tiên lúc nghe thấy cô bé nói muốn ăn ông lão, cô còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng, càng không biết ông lão mà cô bé nói là ai.
Cô bé chu chu miệng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ: “Mẹ thật là ngốc quá đi, ông lão chính là ông lão đó, tóc trắng trắng, đeo cái kính mắt, còn có râu trắng thật dài.”
Phía đối diện là cửa hàng KFC, Diệp Giai Nhi gọi một phần khoai tây chiên, một phần đùi gà, nước ép, còn có một cái hamburger.
Huyên Huyên thích ăn nhất là khoai tây chiên chấm sốt cà chua, mỗi lần đến KFC cô bé có thể ăn hết hai túi khoai tây chiên, mấy món khác không chịu ăn.
Mở túi sốt cà chua ra đưa cho Huyên Huyên, nhìn cô bé ăn vui sướng quên cả trời đất, thậm chí còn có sốt cà chua dính lên trên gương mặt nhỏ nhắn, trông vừa buồn cười lại đáng yêu.
Cô vừa ăn hamburger vừa dùng khăn giấy lau đi sốt cà chua ở trên mặt của Huyên Huyên.