CHƯƠNG 162
Chủ yếu là để tạo náo nhiệt, nên các bạn học không chọn phòng bao, mà ở bên sàn nhảy, một nhóm hơn ba mươi người rất đồ sộ.
Mặc dù đã lâu như vậy không liên lạc, nhưng dáng dấp cũng không thay đổi bao nhiêu, vừa nhìn thấy mặt đã có thể gọi tên một cách chuẩn xác.
Tình bạn cấp ba đều đơn thuần, trẻ trung sôi nổi, năm tháng vừa đủ nhất.
Giờ ngồi lại bên nhau trò chuyện rất vui vẻ, chẳng hề có cảm giác xa lạ khoảng cách.
Tầm mắt mọi người đều đổ dồn lên người Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia, vì hai người cùng tiến vào, nên mọi người đều tưởng bọn họ đang ở bên nhau.
“Bạn cấp ba nhiều như vậy, nhưng không ai ngờ hai người lại ở bên nhau.” Từ Thiến Thiến nhìn thấy hai người thì cảm thấy không dám tin.
Diệp Giai Nhi biết chắc chắn mọi người đã hiểu lầm, nên vội giải thích: “Chúng tôi không ở bên nhau, mọi người hiểu lầm rồi, tôi đã…”
Nhưng cô chưa kịp nói hết đã bị Từ Thiến Thiến cắt ngang: “Có hiểu lầm hay không thì tôi không dám nói, nhưng ánh mắt của bạn Gia chưa từng dời khỏi người cô, các bạn học, các cậu nói thử xem có đúng không?”
Mọi người trong bàn đều cười ầm lên, Điền Quốc Gia nhìn Diệp Giai Nhi, hình như mặt lại đỏ ửng.
Nếu nói, cô vẫn chưa nhìn thấy rõ tâm tư mà Điền Quốc Gia dành cho cô, thì mắt cô thật sự mù rồi.
Diệp Giai Nhi định mở miệng giải thích, nhưng lại có người giành nói trước: “Chỉ uống rượu thôi thì chán lắm, chúng ta chơi trò chơi đi, chỉ cần ai lấy được vua thì có thể ra lệnh cho hai người đang ngồi hoàn thành chỉ thị nào đó, để chơi vui vẻ, bất kể là chỉ thị nào cũng phải hoàn thành vô điều kiện, không được từ chối hay khước từ, mọi người đều phải tuân thủ quy tắc trò chơi, rồi bắt đầu!”
Người này nói cực kỳ nhanh, hoàn toàn không cho mọi người cơ hội để phản ứng lại.
Tổng cộng có hơn ba mươi lá bài để chọn lựa, trong đó chỉ có một lá vua, còn mấy lá khác đều là lá bài vô nghĩa.
Lượt đầu tiên, người rút được lá vua là Trương Lệ, cô ta vừa mở miệng đã cực kỳ dũng mãnh: “Vương Vỹ, Trần Quang, hôn nhau 30 giây.”
Mọi người nghe vậy thì hoan hô, chỉ có hai người đàn ông là đen mặt, rồi bất chấp hôn nhau 30 giây, sau đó buồn nôn dịch qua một bên, vội dùng bia để súc miệng.
Lượt thứ hai là Từ Thiến Thiến rút được lá vua, nhìn thấy ánh mắt của cô ta, Diệp Giai Nhi bỗng có dự cảm không lành, cô vội vươn tay kéo góc áo của cô ta.
Nhưng Từ Thiến Thiến hoàn toàn phớt lờ cô, rồi nói thẳng: “Hai người cùng ăn một quả táo treo trên dây, đến khi nào ăn hết quả táo mới được tính, bằng không phải tiến hành tiếp, Diệp Giai Nhi, Điền Quốc Gia ra khỏi hàng.”
Mọi người đều phối hợp như vậy, cô cũng không thể gạt bỏ nỗi phấn khích của mọi người.
Hết cách rồi, Diệp Giai Nhi bị ép đứng dậy, cô nhíu mày, khẽ nhắc nhở Điền Quốc Gia: “Lát nữa tôi sẽ cắn vào quả táo, để nó không nhúc nhích, rồi anh cố phối hợp, nhớ phải ăn nhanh lên đấy, biết chưa?”
Điền Quốc Gia gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Không biết Từ Thiến Thiến lấy đâu ra một quả táo, còn treo lơ lửng trên sợi dây màu đỏ, liên tục lắc qua lắc lại.
Thế là Diệp Giai Nhi và Điền Quốc Gia đứng đối diện nhau, mặt hai người đang cách rất gần, chính giữa chỉ có một quả táo, thậm chí có thể nhìn thấy rất rõ lỗ chân lông trên da đối phương.
Nếu rút quả táo đi, hai người sẽ…
Lúc này, có mấy bóng người đang đi vào cửa, người đàn ông đi đầu bỗng ngừng bước, tầm mắt nhìn về góc bàn bên này.