CHƯƠNG 1434
Quả thật, anh không hận cô ta, có thể nói anh có chút thưởng thức người phụ nữ này, nhưng anh lại ghét hạnh phúc ngọt ngào giữa hai người!
Không phải Hoắc Đình Phong yêu cô ta nhất sao?
Nếu cô ta chết thì sao?
Hoắc Đình Phong chắc hẳn cực kỳ đau khổ trước cái chết của người phụ nữ anh ta yêu nhất, hơn nữa người phụ nữ chết đi ấy còn là mẹ ruột của con trai anh, nỗi đau này sẽ còn kéo dài vô tận, ngấm sâu vào tận xương tủy của anh. Anh ta mất vợ, con trai anh ta mất mẹ, từ nay về sau, anh ta chỉ có thể chìm đắm trong đau đớn và vật vã không nói nên lời, không có vui sướng, không có hạnh phúc!
Nghĩ đến đây đã cảm thấy hưng phấn, khiến người ta động lòng, những cảm giác tuyệt vời này kích thích anh ta từng chút một, cuối cùng cũng thành công khiến anh ta đứng lên, chiến thắng cái gọi là lý trí.
Anh ta nhấc bước chân và chầm chầm tiến lại gần Thân Nhã, sắc mặt kỳ quái, đôi mắt đỏ rực, như thể anh ta đang bị ai đó điều khiển, giống như một con rối và cỗ máy.
Thân Nhã đã cảm nhận rõ được anh ta đã không còn là Tô Chính Kiêu vừa rồi nữa, cô vốn tưởng rằng anh ta có thể chiến thắng những suy nghĩ xấu xa đó trong lòng, nhưng bây giờ có vẻ …
Trong tình huống như vậy, cô chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy, lúc này Tô Chính Kiêu đã không còn là Tô Chính Kiêu nữa, cô đã nhận ra Tô Chính Kiêu vừa rồi có dao động, dao động rất rõ ràng, nhưng lúc này đã bị thứ gì đó mê hoặc.
Khóe mắt cô nhìn xung quanh, tìm cơ hội thoát thân nhưng đột nhiên cô cảm thấy hơi nóng, rất nóng, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.
Ngoài ra còn có mùi cây cháy, còn có tiếng động rất lớn, chẳng lẽ có đám cháy?
Qua cửa sổ căn chòi gỗ, cô nhìn ra ngoài, quả nhiên phía sau là ngọn lửa đang cháy hừng hừng, đang từng bước lan đến đây, căn chòi làm bằng gỗ, nếu ngọn lửa lan đến thì chỉ trong chớp mắt sẽ cháy hết.
Không, cô phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt! Bằng không, cho dù không chết trong tay Tô Chính Kiêu, chắc chắn cũng sẽ chết trong ngọn lửa hừng hực này!
Nghĩ tới đây, Thân Nhã xoay người lao ra khỏi căn chòi, nhưng Tô Chính Kiêu nào dễ dàng cho cô trốn thoát, trực tiếp nhào qua.
Thân Nhã chống lại cơ thể anh ta, một tay anh ta nhân cơ hội rút từ trong túi ra con dao gọt táo nhỏ, mở ra, lưỡi dao sắc bén.
Tim cô đập loạn xạ, tình cảnh lúc này thật rất khó khăn, đằng trước có sói, đằng sau có hổ, cô bị kẹt ở giữa, không, dù liều chút sức lực cuối cùng, cô cũng phải chống đỡ được!
Vân Triệt của cô vẫn đang đợi cô, nó còn nhỏ như vậy, còn cần uống sữa, còn Hoắc Đình Phong nữa, cô rất nhớ bọn họ, rất nhớ…
Cô nghiến chặt răng dùng hết sức lực toàn thân chống lại anh ta, sau khi tiềm lực của một người được bộc phát thì không nên coi thường.
Nhưng dù sao đó cuối cùng cũng không phải là đối thủ của đàn ông, Tô Chính Kiêu lại ra sức, mũi dao sắc bén từng chút, từng chút một dí lại gần cổ cô, chỉ sượt nhẹ qua, tia máu rỉ ra, những mũi dao vẫn tiếp tục đâm sâu xuống…
Nỗi đau lúc này khiến người ta không thể nói thành lời, rất sắc bén, ngọn lửa cháy hừng hực ngoài cửa sổ đã lan tới, Tô Chính Kiêu không có bất kỳ cảm giác gì, nhưng Thân Nhã thì có.
Cô không dám vùng vẫy, mỗi lần giãy giụa chừng nào, mũi dao sắc nhọn lại càng cắm sâu chừng nấy, cô nghiến răng, cố gắng chống lại.
Cuối cùng, ngọn lửa cũng lan đến gần, căn chòi làm bằng gỗ cháy tanh tách, hai bên má bị ngọn lửa đỏ rực hun, nóng bỏng rát.