CHƯƠNG 1347
Sau khi nói tới đây, luật sư rời đi, chỉ còn lại Lâm Nam Kiều tức không nhẹ.
Đối với luật pháp, cô ta vẫn hiểu một chút, lời luật sư nói quả thật đều có lý, thật ra, trách nhiệm chủ yếu vẫn là ở cô ta!
Uổng cho cô ta thông minh cả đời, nhưng cuối cùng lại ngã một cú đau, dẫn tới mất hết tất cả.
Khoảng thời gian trước cô ta vì sợ hãi, lo nghĩ, ưu phiền, tinh thần gần như sụp đổ, chỉ nghĩ tới đứa con bị sảy, lại không nghĩ tới việc hủy nhau thai.
Để lại chứng cứ, không phải là tự mình muốn tìm chết?
Vừa nghĩ tới đây, sự tức giận trong lòng cô ta khó mà nuốt được, nhấc tay, tự mình tát mình.
Muốn khóc cũng không có chỗ để đi, ai kêu cô ta chặn chết đường lui của mình, ngay cả một khe hở cũng không chừa lại.
Có điều, Trần Vu Nhất cũng đủ ác, ly hôn, không những không cho cô ta một đồng, hơn nữa còn thu hồi căn biệt thự đã tặng cho cô ta!
Ngoài căn biệt thự đó ra, thứ đáng tiền mà cô ta có không có mấy cái, thứ duy nhất còn lại cũng chỉ là chiếc xe lúc đầu anh ta mua cho cô ta, chiếc xe đó có giá mấy chục tỷ, ngoài cái đó ra, không còn gì khác!
Ly hôn thật ra chẳng qua là chuyện sớm muộn, trong lòng cô ta biết rõ, hiện nay không đồng ý, đợi sau khi anh ta tố cáo, cũng không thể không đồng ý.
Vốn muốn nhân cơ hội moi thêm một khoản từ trong đó, chỉ là bây giờ xem ra, căn bản không có khả năng.
Cứ tiếp tục như vậy, có ý nghĩa gì chứ? Dù sao tiền cũng không lấy được!
Nhưng cô ta không muốn ly hôn, cô ta hiện nay sao lại ra nông nỗi này, nếu không sống tốt, vậy thì tất cả cùng nhau không sống tốt đi!
Nhưng Trần Vu Nhất lại không muốn tiếp tục lằng nhằng với cô ta nữa, tối hôm đó, trực tiếp kêu luật sư lên tòa.
Sau đó, Lâm Nam Kiều mới tắm rửa xong từ nhà tắm đi ra thì nhận được tin từ phía luật sự.
Cô ta không khỏi nghiến răng nghiến lợi, trong cơn tức giận cô ta đã xé tờ đơn fax tới đi, rồi ném vào thùng rác.
Gọi điện cho Trần Vu Nhất, mới kết nối, cô ta đã mở miệng nói đầy lạnh lùng và châm chọc: “Anh vội như vậy, ngay cả thời gian thở dốc cũng không cho người khác! Cho dù tối hôm nay tôi đồng ý ly hôn, vậy thì như nào chứ? Gấp gáp giống như sau khi tôi đồng ý ly hôn với anh thì anh lập tức có thể hàn gắn lại với Thân Nhã vậy, có điều tôi vẫn muốn thay cô ta tặng cho anh năm chữ, nằm mơ giữa ban ngày!”
Trần Vu Nhất ở đầu dây bên kia giống như không nghe thấy lời cô ta nói, không hề quan tâm, nói thẳng: “Ba giờ chiều mai, ủy ban nhân dân.”
Sau đó, anh ta cúp máy.
Thông qua tiếng tút tút truyền tới từ sóng điện từ văng vẳng ở trong phòng bệnh, thần kinh của Lâm Nam Kiều trở nên căng cứng rồi ném chiếc điện thoại vào tường một cái bụp, sau đó hét lên: “A!”
…
Hoắc Đình Phong muốn ngày mai đến ủy ban nhân dân đăng ký trước, suy nghĩ một chút, Thân Nhã gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Thật ra, phòng tuyến trong lòng cô đang bị công phá từng chút.