CHƯƠNG 1308
Cô xem rất vui vẻ, cười haha không ngừng, lúc Hoắc Đình Phong đi vào, nhìn thấy cô đang cười nghiêng ngả.
Ngồi xuống bên cạnh, ôm cô vào lòng, Hoắc Đình Phong cầm lấy hộp quà ở trên bàn, hỏi cô: “Có muốn xem cùng không?”
“Không muốn.” Cô lắc đầu, không có ý muốn xem, ai cũng đã từng có quá khứ.
“Vậy thì tốt, em không xem thì không xem nữa…” Cơ thể cao lớn hơi nghiêng về phía trước, đặt lên bàn uống nước, quả thật không có ý định xem.
Thân Nhã cau mày: “Sao lại không xem?”
“Anh không muốn trong lòng em có khúc mắc…”
Thân Nhã thở dài, gật đầu, được rồi, vậy cùng xem, mặc dù cảm thấy như vậy rất có lỗi với Tả Như Bội.
Hộp quà được mở ra, bên trong có một chiếc khăn quàng cổ, màu nâu đậm, vẫn chưa đan xong, ngoài ra một bên vẫn chưa thu len.
Rõ ràng là, không có thời gian đan xong chiếc khăn quàng cổ này.
Có cảm giác gì, trong lòng rất chua xót, rất bi thương, Thân Nhã nghĩ, một cô gái tự mình đan khăn quàng cổ, nhất định là một cô gái tốt.
Ngực Hoắc Đình Phong hơi phập phồng, ngón tay dài vuốt ve chiếc khăn quàng cổ, có chút cảm giác đau nhói.
Thân Nhã xê dịch cơ thể, ngồi vào lòng người đàn ông, tìm một tư thế thoải mái nhất, ôm lấy anh nói: “Em nghĩ, cô ấy nhất định là một cô gái vô cùng tốt.”
“Sao lại chắc chắn như vậy?” Anh ngẩng đầu lên, cô rất dịu dàng, gạt đi những cảm xúc kia.
“Người phụ nữ tự mình đan khăn hầu hết đều rất kiên nhẫn, tỉ mỉ, thêm nữa, ánh mắt anh nhìn phụ nữ từ trước đến nay đều rất tốt.” Thân Nhã nói.
Hoắc Đình Phong mỉm cười: “Em đang biến tướng thành tự khen mình hả?”
“Đúng vậy, anh không cảm thấy em rất tốt.” Thân Nhã dang hai cánh tay ra, để anh xem.
Ánh mắt của anh long lanh, ôm cô nói: “Kể cho em nghe chuyện của cô ấy nhé.”
“Vậy anh đi lấy cho em một cốc sữa, em muốn thêm đường, em thích nhất uống thứ gì đó trong lúc nghe người khác kể chuyện.” Cô hứng thú, giục anh.
Một chuyện vốn rất nặng nề lại bị cô làm cho nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Quả nhiên cô muốn nghe chuyện, ngoan ngoãn làm tổ trong lòng anh, cầm cốc sữa, vừa nghe anh kể, vừa nói ra sự nghi hoặc trong lòng mình.
Anh không chỉ phụ trách kể chuyện, còn phải phụ trách trả lời những nghi hoặc của cô.
Sau khi nghe xong, cô rất cảm khái: “Ai cũng có khoảng thời gian thanh xuân, nhiệt huyết, bồng bột, em không ngờ thời thanh xuân của anh lại nhiệt huyết, sôi nổi như vậy, nhưng có chịu trách nhiệm.”
Vì một người phụ nữ mà cắt đứt với gia đình, không phải người đàn ông nào cũng có thể lựa chọn như vậy.
Hoắc Đình Phong khẽ cười, cứ nghĩ lúc nói đến những chuyện này, trong lòng anh sẽ rất nặng nề, nhưng không hề có, anh biết rất rõ, là vì có cô ở bên cạnh.
“Chỉ là, kết của cuối cùng của cô ấy lại không được như ý nguyện, em cảm thấy đau lòng cho cô ấy.” Nói xong, Thân Nhã nhắm mắt lại, hai tay làm thành hình chữ thập để trước ngực: “Em muốn dành một phút mặc niệm cho cô ấy.”
Ánh mắt nhìn cô vô cùng chăm chú, dịu dàng, anh chỉ cảm thấy một luồng khí nóng dâng lên trong lòng.