CHƯƠNG 1305
Những ngón tay dài, khớp xương rõ ràng lột vỏ củ khoai lang nướng, sau khi lột được một nửa, anh mới đưa cho cô, bàn tay đã bị đen, nhưng anh không quan tâm, chỉ căn dặn: “Rất nóng, cẩn thận một chút….”
Cô trả lời, hài lòng cắn một miếng, nóng hổi, ngọt ngọt: “Em muốn ăn nó rất lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng ăn được rồi!”
Lúc nhỏ, ở trên đường thường xuyên có thể ăn được khoai lang nướng trên bếp lò, nhưng bây giờ ngày càng khó tìm.
Cũng không quên anh, liếm môi, cô đưa tay lên, đến gần miệng anh, có chút bất lực và cưng chiều, nghiêng người, Hoắc Đình Phong cắn một miếng khoai trên tay cô, sự ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Hai người ngày càng đi xa, Trần Vu Nhất ở trong một góc đi ra, đôi mắt đào hoa nheo lại nhìn bóng lưng của hai người, do dự, xuất thần.
Lúc trước, lúc anh ta và cô ở bên nhau cũng đã từng ấm áp, tốt đẹp như vậy.
Nhưng bây giờ….
Lúc trước, anh ta luôn không tin, ngoại trừ anh ta, cô còn có thể yêu người đàn ông khác.
Cảnh tượng lúc nãy, anh ta đã nhìn thấy rất rõ ràng, cô thật sự không còn yêu anh ta nữa, cô đã yêu Hoắc Đình Phong, tình khí trẻ con và sự dịu dàng đều đã dành cho người đàn ông khác.
Anh ta vô cùng ngưỡng mộ, nhưng ngoại trừ ngưỡng mộ, anh ta còn có thể làm gì?
Ngày trước, lúc có được lại không cảm thấy nó tốt đến mức nào, đợi đến khi mất đi, quay đầu lại, mới biết lúc đó hạnh phúc, ấm áp như thế nào.
Trong lòng đau đớn, sự đau đớn đang lan ra, Trần Vu Nhất phải há miệng để thở, phập phồng kịch liệt, cởi áo vest ra, tháo nút thắt cà vạt ra, nới lỏng, đỡ khít chặt, mới không ngạt thở mà chết…
Anh ta đang nghĩ, cuộc sống lúc đó hạnh phúc như vậy, tại sao anh ta lại vất bỏ? Tại sao lại nỡ vất bỏ?
Cười, nụ cười chế giễu lại bi thương, Trần Vu Nhất không biết được trong lòng mình lúc này là cảm giác gì, tay nắm thành quyền, đấm mạnh vào chiếc cây bên cạnh, trên mu bàn tay đã có máu chảy ra, nhưng lại không cảm nhận được đau đớn.
Đến tận lúc này, anh ta mới hiểu câu nói mà Thẩm Hoài Dương đã nói với anh, có một số sai lầm có thể phạm phải, bởi vì còn có cơ hội để sửa sai, nhưng có một số sai lầm không thể phạm phải, đủ để lấy mạng!
Người có tính cách quyết đoán, không có ý định quay đầu lại như Thân Nhã, có thể tha thứ cho anh ta sau lần ngoại tình đầu tiên, chắc chắn đã phải cố gắng và kiềm chế rất nhiều.
Cô thường châm chọc anh ta, lúc cô châm chọc anh ta đến mức anh ta cảm thấy phiền, thấy chán ghét, đồng thời cô cũng đau khổ, lúc đó tại sao anh ta không thể kiên nhẫn một chút? Cô châm chọc anh ta, anh ta sẽ dỗ dành cô, tìm một vài việc có thể khiến cô vui vẻ, xóa bỏ sự xa cách kia.
Anh ta không làm, anh ta chỉ duy trì được một tháng, cô cứ lặp đi lặp lại khiến trong lòng anh ta sinh ra cảm giác chán ghét và bực bội, cuối cùng không ngăn lại được sự cám dỗ….
Trần Vu Nhất có một cảm giác kích động muốn rơi nước mắt, nhưng khóc rồi thì sao? Không cứu vãn được, cũng không có ai đau lòng.
….
Lúc hai người trở về chung cư, nhìn thấy Tô Chính Kiêu, anh ta đang đứng ở trước cửa chung cư.
Lông mày của Thân Nhã bắt đầu giật giật, đối với bản lĩnh của Tô Chính Kêu, cô xem thế là đủ rồi.