Toàn thân Tiêu Lạc đều khựng lại, nụ cười trên môi cũng trở nên méo mó, người đàn ông này trong hoàn cảnh nào đều bỉ ổi, cô khẽ đánh thập vào khuôn ngực Lăng Bạch Ngôn.
_ Anh không thể đàng hoàng tí được không ?
_ Không thể
Chậc ! Tiêu Lạc khẽ tặc lưỡi một tiếng, quả thật cô đã cạn ngôn với người đàn ông này, Lăng Bạch Ngôn không chỉ khó chịu mà còn nắm lấy tay cô khẽ hôn nhẹ vào đó.
Cạch.
Bất ngờ người mở cửa đi vào là Vương Tư Truy, nhìn cảnh tượng đầy ngọt ngào của hai con người kia trước mặt khiến anh ta thầm khinh thường.
Khụ...Khụ..
Anh ta khẽ vờ ho vài tiếng như ngụ ý nhắc nhở hai con người kia tém tém lại. Khi nghe giọng nói này, Tiêu Lạc tức thời giật thót người vội vã đẩy người Lăng Bạch Ngôn ra.
Gương mặt cô thoáng chốc đỏ bừng bừng vì ngượng ngùng, không ngờ đang ngọt ngào với người yêu thì người khác phát hiện quả là có chút ngượng.
Lấy lại bình tĩnh, Tiêu Lạc nghiêm nghị nhìn Vương Tư Truy lên tiếng :
_ Vương Tư Truy, anh đến cũng đúng lúc lắm tôi có chuyện này muốn nói với anh
_ Có chuyện gì sao em nói đi
Tiêu Lạc khẽ trầm ngâm, việc anh ta tìm thấy Lăng Bạch Ngôn quả là cô không thể nào trả đáp anh ta, có lẽ việc cô sắp nói với Vương Tư Truy sẽ liên quan đến Thẩm Dao.
Khẽ thở dài một tiếng, một lần nữa nghiêm túc nhìn Vương Tư Truy.
_ Cảm ơn anh vì đã báo với tôi về việc tìm thấy Bạch Ngôn, tôi vì muốn báo đáp anh sẽ nói cho anh một tin tức về Dao Dao
_ Thật không ? vậy em mau nói đi
Nhắc đến Thẩm Dao, con người Vương Tư Truy lại trở nên kích động đến như vậy, hai mắt anh ta sáng rực lên nhưng chứa đựng sự vui mừng và hạnh phúc.
_ Cô ấy hiện tại đang ở dinh thự Thống Châu
_ Được, cảm ơn em rất nhiều Tiêu Lạc ! tôi sẽ nhanh chóng lên máy bay trở về nước
Dứt lời, Vương Tư Truy chưa kịp để Tiêu Lạc nói hết thì anh ta như một tên lửa mà phóng nhanh ra ngoài, cả Lăng Bạch Ngôn và Tiêu Lạc nhìn nhau khẽ lắc đầu ngao ngán.
Nhưng sâu thẳm trong lòng Tiêu Lạc đang gợn sóng, thầm vạn lần ngàn lần xin lỗi Thẩm Dao.
" Thật xin lỗi cậu, Dao Dao ! "
...
Dinh thự Thống Châu, sau khi nghe tin Thẩm Dao đang sống ở đây Vương Tư Truy lập tức chạy đến, sau khi về đến anh ta không ngừng bấm chuông liên tục.
Quản gia Ân nhanh chóng đi đến mở cửa cho anh ta, ông ấy còn chưa kịp bất ngờ thì Vương Tư Truy đã ngang ngược vượt qua ông rồi một mạch chạy vào trong.
Sau khi anh ta vừa vào trong thì đã thấy ngay Thẩm Dao đang ngồi trong phòng khách, nhưng điều khiến anh ta ngớ người nhất khi thấy cô nàng đang đưa tay xoa phần bụng dần nhô lên, vừa lẩm bẩm trong miệng.
Vương Tư Truy với giọng điệu run run mà gọi tên cô nàng :
_ Thẩm Dao !
Khi nghe giọng nói trầm thấp này, Thẩm Dao vừa quen thuộc vừa xa lạ làm sao ? cô nàng khẽ ngẩng đầu quay qua nhìn.
Trước mặt cô nàng là một người đàn ông cao lớn nhưng là người đàn ông mà cô nàng yêu đến phát điên, không hiểu sao cô lại trở nên xúc động khi nhìn thấy Vương Tư Truy.
Ngay cả cô muốn nói gì thì lại nức nghẹn ở ngay cổ họng, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi lã chã.
Vương Tư Truy vì không kiềm được nỗi nhớ nhung, và khi nhìn thấy người mình yêu đang rơi lệ thì anh ta càng không thể kiềm chế được. Chẳng rằng anh phi thật nhanh ôm chầm lấy cả người Thẩm Dao.
Thẩm Dao chỉ biết ngồi bất động mặc cho Vương Tư Truy đang ôm mình, cô còn tham lam hít mùi hương thơm nam tính trên người anh ta.
Bỗng chốc Vương Tư Truy khẽ thủ thỉ vào tai Thẩm Dao :
_ Tiểu Dao, anh thật sự rất nhớ em
Thân thể Thẩm Dao chợt cứng đờ, vừa rồi cô đang nghe gì vậy ? Vương Tư Truy là đang nói nhớ cô sao ? nhưng sao tự dưng anh ta lại như thế này, anh ta như thể biến thành một người khác vậy.
Không để Thẩm Dao lên tiếng thì anh ta đã mở miệng nói tiếp, đúng hơn là đang chậm rãi giải thích.
_ Hãy tha thứ cho anh và cho anh một cơ hội để bù đắp cho những tổn thương mà anh đã gây ra cho em nhé, Tiểu Dao ! từ khi em rời đi anh mới phát giác ra bản thân anh đã yêu em nhưng anh lại ngu ngốc không nhận ra sớm hơn
Để rồi mất đi cô mới biết trân trọng, anh ta đáng là một tên đàn ông tồi tệ vốn không được Thẩm Dao tha thứ, nhưng anh ta vẫn hy vọng cô sẽ cho anh ta cơ hội.
Nghe những lời thừa nhận thật lòng của Vương Tư Truy, bất giác trái tim Thẩm Dao lần nữa đập phịch như cái lần đầu cô gặp anh ta.
Nhưng cô không tài nào tha thứ cho anh ta mỗi khi cô nhớ đến những lần anh ta làm tổn thương tình yêu đơn thuần của cô, lấy hết sức lực mà đẩy Vương Tư Truy ra.
_ Anh về đi, tôi sẽ không tha thứ hay cho anh cơ hội đâu. Vậy nên đừng làm phiền tôi nữa
Thẩm Dao đứng phắt dậy toan định rời đi thì cổ tay bị Vương Tư Truy níu giữ, anh ta cũng đứng dậy rồi lần nữa ôm chặt lấy cô đằng sau.
_ Tiểu Dao, đừng đi mà ! anh đang nhớ em, thực sự rất nhớ. Nhưng chẳng có cách nào để đến bên em và ôm thật chặt
Nhớ ? Vương Tư Truy là đang nhớ cô sao nhưng cô cũng rất nhớ anh ta, nhớ đến phát điên mà thôi.
Hít một hơi thở thật sâu, Thẩm Dao điều chỉnh lại tâm tình của mình lại sau đó không lạnh cũng không nhạt lên tiếng.
_ Vương Tư Truy, rốt cuộc anh là đang muốn gì ở tôi đây hả ? không phải lúc trước anh luôn chán ghét mỗi khi thấy mặt tôi sao ?
_ Không ! trước kia là anh quá ngu ngốc vừa khốn nạn, nhưng bây giờ anh cần em. Em có thể cho anh thêm cơ hội được không ?
Thẩm Dao lặng lẽ cụp mi xuống, bất ngờ cô nở nụ cười nhạt nhẽo :
_ Tôi còn cơ hội nào để cho anh đây Vương Tư Truy ?, khi tôi từng cứ cố gắng gần anh thì anh lại nhẫn tâm cố gắng xa cách tôi