Ngôn Lạc Quân ném áo khoác, tháo cà vạt, lên giường từ trêи cao nhìn cô.
Bạch Ngưng nhìn hắn một giây, sau đó cười ha ha nói: "Lạc Quân, thật ra thì anh rất đẹp trai, là người đàn ông đẹp nhất tôi từng gặp đấy, còn đẹp trai hơn cả Hạ Ánh Hi."
"Vậy sao? Cảm ơn đã khen, nhưng em nên biết chỗ khác tôi cũng không kém." Ngôn Lạc Quân bắt đầu cởi đai lưng của cô.
"Ai nha, anh tránh ra, tránh ra ...á... tôi không muốn nhìn thấy anh. Vừa nhìn thấy anh là tôi lại không kìm chế được muốn nhìn thêm lần nữa." Bạch Ngưng bĩu môi đẩy hắn.
Ngôn Lạc Quân ngừng lại, thần sắc trêи mặt dễ chịu hơn lúc trước, nhẹ nhàng nói ra: "Muốn nhìn thêm thì để tôi cho em nhìn."
"Không cần, không cần, tôi không muốn nhìn anh, anh đi đi, về phòng của anh ý." Bạch Ngưng đẩy hắn.
Ngôn Lạc Quân cúi người, nhẹ nhàng hôn cô.
Mùi thơm cơ thể cô bị hương rượu thơm bao quanh, chui vào trong mũi hắn khiến cho hắn không kìm chế được muốn áp sát vào cổ cô ngửi cho đã.
Thần trí Bạch Ngưng đã mơ hồ chỉ hơi kháng cự bằng cách đẩy hắn nhưng cuối cùng cũng không chịu nổi hấp dẫn mà hôn trả lại hắn.
Ngôn Lạc Quân không thể không thừa nhận, sau khi cô uống say quả thật quyến rũ hơn.
Cô đỏ mặt nhìn giống như một đóa Hải Đường đang nở rộ, bắt mất linh hồn hắn.
Hôn môi cô, cổ cô, xương quai xanh, cuối cùng cởi hết quần áo của cô. Hô hấp của hắn hơi dồn dập cởi bỏ nội y màu tím của cô.
"Ưm. . . . . ."
Ngôn Lạc Quân hút đỉnh anh đào trêи ngực cô khiên cô nhẹ giọng khẽ rêи một tiếng.
Một lát sau cô dường như đã hơi tỉnh táo lại, đẩy hắn nói: "Anh làm cái gì đấy hả, buông tôi ra. . . . . ."
Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên, nhìn cô nói: "Tôi chỉ làm chuyện tôi nên làm." Nói xong, hắn đưa tay vào trong qυầи ɭót của cô.
"A. . . . . . Không, anh buông tôi ra, buông tôi ra. . . . . ."
Ngôn Lạc Quân nhẹ nhàng hôn môi cô, nói: "Cho tôi đi Tĩnh Hàm, tôi muốn em, vô cùng muốn, tin tưởng tôi. Em cũng muốn tôi, cũng yêu tôi đúng không? Chúng ta làm vợ chồng thực sự được không?"
Đôi mắt Bạch Ngưng mơ màng nhìn hắn, dường như đang suy nghĩ xem lời của hắn có đúng hay không.
Ngôn Lạc Quân nhân cơ hội xoa nơi mẫn cảm của cô khiến lý trí còn sót lại của cô mất sạch, rơi vào vực sâu ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
"Nóng quá. . . . . . Lạc Quân. . . . . ." Cô lẩm bẩm, nằm dưới thân hắn khẽ cựa quậy.
"Tốt, tôi tới, tôi tới giúp em." Ngôn Lạc Quân nhanh chóng cởi áo sơ mi thắt lưng, sau đó nằm đè lên người cô.
. . . . . .
Đêm nay, hắn đoạt lấy cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi cô ngủ thật say cũng không dừng lại. Thậm chí hắn còn cố ý để lại vết hôn cùng vết tụ máu trêи khắp người cô.
Khi ánh nắng mặt bên ngoài đã trở nên rực rỡ cũng là lúc Bạch Ngưng tỉnh lại. Cô bị ánh sáng mặt trời chói mắt chiếu lên mặt thật lâu cũng không mở mắt ra được.
Có cái gì vòng qua cổ cô. Bạch Ngưng mở mắt ra thì thấy được một. . . . . . Cánh tay.
Cánh tay?
Từ từ quay đầu, cô nhìn thấy hắn gần như đã áp vào mặt cô.
Ngôn Lạc Quân!
Bọn họ sao lại. . . . . .
Bạch Ngưng đột nhiên tỉnh táo, kêu "A -" một tiếng.
Ngôn Lạc Quân hơi nhíu mày, sau khi bị đánh thức vô cùng không vui từ từ mở mắt ra.
Hai nhìn nhau sửng sốt, Ngôn Lạc Quân ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại ở trêи giường tôi?"
"Tôi. . . . . ." Bạch Ngưng vội vàng nhìn khắp gian phòng, lại phát hiện đây thật sự không phải là phòng mình, nhưng cũng không giống phòng hắn.
"Đây là đâu?"
Ngôn Lạc Quân nhìn một chút, nói: "Hình như là khách sạn."
"Anh. . . . . . Là anh dẫn tôi tới?" Bạch Ngưng nắm thật chặt chăn trêи người, nhìn hắn hỏi.
Ngôn Lạc Quân làm ra vẻ vô tội, nói: "Tôi làm sao biết được, tôi chẳng nhớ gì cả, có lẽ tối hôm qua uống quá nhiều."
"Nhưng. . . . . ." Bạch Ngưng không tin nói: "Tôi nhớ hình như hôm qua anh không uống rượu mà. . . . ."