“Rất xin lỗi, Trần tiểu thư, chúng tôi không thể làm phẫu thuật chỉnh hình cho cô được.” Y tá mặc đồng phục màu hồng mở miệng nói xin lỗi, nhưng vẫn không nhịn được mà tò mò.
Bọn họ mở cửa làm ăn, cơ hồ là ai đến cũng không cự tuyệt, cô làm việc ở phòng khám chỉnh hình này cũng được năm năm, vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện tất cả các bác sĩ nhất trí không chịu nhận case.
Buôn bán chính là tiền, nhưng viện tưởng của cô vừa nghe đến tên Trần Hoa Nghiên, không nói hai lời để cho cô mời Trần Hoa Nghiên đi.
“Tại sao?” Mang theo mấy phần tức giận cùng với trong lòng không hiểu, Trần Hoa Nghiên mở miệng.
“Viện trưởng nói nếu như cô muốn đáp án, mời đi tìm Phương Lỗi.” Y tá một chữ không lọt đem lời viện trưởng nói cho cô chuyển lại cho Trần Hoa Nghiên.
Đôi mắt to tròn hắc bạch phân minh trong nháy mắt dâng cao ngọn lửa khó chịu, phẫn hận, Trần Hoa Nghiên chỉ muốn giết chết anh ta ngay lập tức.
Cô căn bản cũng không biết mình rốt cuộc ở nơi nào trêu chọc đến Phương Lỗi để anh ta không chịu giúp cô thì thôi giờ cô tìm một bệnh viện chỉnh hình khác lại gây khó dễ?
Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới Phương Lỗi thậm chí có thể khiến tất cả các phòng khám chỉnh hình lớn nhỏ trong cả nước vừa nghe đến tên của cô liền cự tuyệt.
Suốt cả một tháng, cô cơ hồ đi khắp tất cả các phòng khám chỉnh hình nổi danh mà an toàn khắp cả nước, dâng trào quyết tâm được ăn cả ngã về không một lòng muốn thay đổi đôi mắt này, nhưng là tháng này ngoài việc cô bị sập cửa vào mặt không ngừng ra, đôi mắt to tròn như cũ vẫn lớn đến kinh người.
Phương Lỗi, tên bác sĩ xấu xa đó thật không có tí y đức hành nghề nào!
Cô tới cửa cho anh buôn bán làm ăn, anh không những không chấp nhận, lại còn hướng về phía cô nói nếu như cô chỉnh, chỉ biết trở nên xấu xí hơn.
Cô chính là muốn cho mình được đẹp hơn, trở nên bình thường một chút mới đến tìm anh, thế nhưng anh lại công kích cô. Như vậy còn chưa đủ, cũng không biết rốt cuộc anh sử dụng thủ đoạn gì đẻ cho các phòng khám chỉnh hình khác không chịu giúp cô làm phẫu thuật chỉnh hình.
Mỗi một lần hỏi thăm lý do, đáp án những người này luôn làm cho cô sôi máu khí huyết dâng trào, huyết áp thẳng tắp tăng vọt, để cho cô có cảm giác kích động thật muốn đem Phương Lỗi chặt làm trăm mảnh.
Sĩ có thể giết, không thể nhục, lại qua thời gian gần một tháng sau, cô cũng không nhịn nổi nữa.
Gọi taxi, nói địa chỉ cho tài xế, cô Trần Hoa Nghiên muốn đem Phương Lỗi cái tên xấu xa gian ác kia giết chết!
Mới vừa xuống xe, Trần Hoa Nghiên liền nôn nóng không đợi được mà xông vào phòng khám bệnh.
Cô dù mang bộ dáng hung ác cỡ nào cũng không hù dọa được y tá khả ái, chỉ thấy y tá đối với cô nở nụ cười ngọt ngào, “A, Trần tiểu thư cô trở lại, lần này cần uống gì? Hoa Trà, Molly còn là hoa hồng? Ngày hôm qua tôi vừa mua trà thảo mộc Lavender, rất thơm đó, cô muốn nếm thử một chút không?”
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười, hơn nữa Dương Tâm Nhụy còn một bộ dáng cùng cô rất thân quen, Trần Hoa Nghiên cả người cứng, lắc đầu một cái, “Cám ơn cô, nhưng tôi không phải là tới uống trà, xin hỏi một chút, Phương Lỗi có ở bên trong không?”
Nghe được cô không cần uống trà, đồ tốt không có người cùng chia xẻ khiến Dương Tâm Nhụy cảm thấy thật mất mát một chút, nhưng nghe đến vấn đề Trần Hoa Nghiên, cô ngay sau đó lại hưng phấn bừng bừng, “Ah, bác sĩ Phương vẫn luôn đợi cô, đợi một tháng đấy.”
Trong một tháng này, Phương Lỗi một bộ ôm cây đợi thỏ, mặc dù cửa mở ra, nhưng anh không có tiếp kiến bất kỳ khách hàng nào, suốt ngày cầm quyển tạp chí bên trong có hình Trần Hoa Nghiên, bày la liệt khắp phòng, trong miệng còn nhắc đi nhắc lại như bệnh thần kinh “Đôi mắt thế nào đẹp như vậy”… nếu như không phải là anh vẫn đối xử hết sức bình thường với cô, Dương Tâm Nhụy thật sẽ cho rằng ông chủ điên rồi.
Chỉ là cứ như vậy, Dương Tâm Nhụy cũng biết thì ra là Trần Hoa Nghiên là một người mẫu rồi.
“Trần tiểu thư, cô ngoài đời so với trong hình đẹp hơn nhiều, cô biết không, tôi thích nhất lần cô chụp hình ở tạp chí kia, nhất là lúc cô ăn mặc trung tính thì tôi xem quả là nhanh muốn thét chói tai ra tiếng rồi.” Cô ta hai tay ôm mặt tròn nhỏ nhắn, một bộ dạng hưng phấn ước mơ lúc thấy thần tượng của mình.
Đối mặt với nhiệt tình của cô y tá như vậy, Trần Hoa Nghiên càng thêm tức không nổi nữa, cô bắt đầu tiểu nhân mà nghĩ, Phương Lỗi có phải hay không sợ cô giết anh trong phòng nên để cô y tá ở chỗ này làm cô bớt tức giận, nhưng không thể không nói, lời nói Dương Tâm Nhụy rất làm cô hài lòng.
Từ xưa tới nay chưa từng có ai nói với cô hình của cô rất đẹp, bọn họ bình thường đều chỉ sẽ nói hình của cô rất tốt, rất xuất chúng.
“Tốt” cùng với “Xuất chúng” hai người này từ tuy là chỉ mặt, nhưng không nhất định là dùng để hình dung cô rất đẹp, cho nên đối mặt với lần đầu tiên có người khen ngợi mình dáng dấp đẹp, Trần Hoa Nghiên thật có chút thụ sủng nhược kinh.
“Cám ơn cô.” Cô có chút cà lăm nhìn về phía Dương Tâm Nhụy nói cám ơn.
“Không cần cám ơn, không cần cám ơn, cô chờ một chút giúp tôi ký tên ở trên tấm ảnh là tốt, tôi nhất định sẽ cất giữ thật tốt.” Bởi vì lý do công việc, Dương Tâm Nhụy đã tập hợp đủ rất nhiều ảnh kí tên của danh nhân, minh tinh rồi, hiện tại có thêm Trần Hoa Nghiên, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc chết mất.
“Tốt…” Bị y tá thay đổi chủ đề, Trần Hoa Nghiên thiếu chút nữa quên lý do mình tới nơi này, vội vàng ngưng tụ lửa giận, “Phòng làm việc của Phương Lỗi hiện tại có ai không?” Mặc dù cô rất giận Phương Lỗi, nhưng cô cũng không muốn phá hoại việc tốt của người khác, nhất là chuyện chỉnh hình như vậy, người bình thường đều không muốn để cho người khác biết.
“Không có không có.” Dương Tâm Nhụy giống như trống bỏi dao động phe phẩy đầu của mình, nghĩ thầm thời gian này Phương Lỗi đại khái đang ôm hình Trần Hoa Nghiên, lại đang nhắc đi nhắc lại như điên ấy.
Trần Hoa Nghiên hướng Dương Tâm Nhụy gật đầu một cái liền tiêu sái xoay người, dựa vào trí nhớ, đi lên phòng làm việc Dương Tâm Nhụy đã mang mình tới lần trước, liền cửa cũng không gõ, trực tiếp mở cửa, rất có khí thế mà thẳng bước đi vào.
“Phương Lỗi!”
Ngồi phịch ở trên ghế sa lon Phương Lỗi nghe tiếng nhảy lên, cặp mắt sáng lóng lánh nhìn tới cô.
“Cô đã đến rồi.” Thái độ quen thuộc, cùng với Dương Tâm Nhụy nhiệt tình lúc nãy thật chẳng khác nhau là mấy.
Trần Hoa Nghiên tức một bụng, thiếu chút nữa không chỗ phát, nhưng nghĩ đến chính mình một tháng này như người điên tìm phòng khám chỉnh hình khắp nơi lại lần lượt bị cự tuyệt, trong lòng tức giận liền hừng hực mà thiêu đốt.
Cô tức giận chạy tới trước mặt Phương Lỗi, tưởng tượng như một tên lưu manh níu cổ áo của anh, hung tợn chất vấn anh trong tháng này rốt cuộc cô đã làm gì, làm hại cô tìm bác sĩ giúp mình chỉnh hình cũng không được, nhưng cái người đàn ông này bày ra một bộ dáng hết sức vô tội, hơn nữa gương mặt anh tươi cười, để cho cô nghĩ muốn phát giận cũng không phát ra được.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?” Tất cả oán mắng toàn bộ hóa thành một câu vấn đề, hơn nữa giọng nói mềm mại thật không thể như đang chất vất người khác.
Phương Lỗi lần nữa thấy đôi mắt trong suốt bởi vì tức giận mà trở nên sáng lấp lánh, tâm bất ngờ đập bịch bịch, anh biết đây là phản ứng mất khống chế, nhưng anh không có chút nào bài xích, ngược lại cười đến vui vẻ, gọi Dương Tâm Nhụy dâng trà, trái cây bánh bích quy, một bộ dáng muốn cùng cô nói chuyện trời đất.
“Đến đây đi, ngồi xuống trước.”
“Tôi tới không phải là vì uống trà!” Nhưng Trần Hoa Nghiên cự tuyệt hợp tác, có vẻ lạnh nhạt nói.
“Tôi biết rõ.” Phương Lỗi nở nụ cười tràn đầy.
Anh đương nhiên biết cô tới cửa tìm anh là vì muốn một cái công đạo, đòi một công đạo, nhưng anh cũng đã đợi chờ cô lâu như vậy rồi, để cho anh nhìn thêm mấy lần đôi mắt khiến anh mê đắm như bị bỏ bùa thì thế nào?
“Anh!” Trần Hoa Nghiên sợ nhất một loại người, ác nhân người xấu cô cái gì cũng không sợ, duy chỉ có sợ vô lại, nhất là giống như Phương Lỗi luôn giả bộ vô tội vô lại.
Hết cách rồi, giả bộ không bằng anh, cô tức giận buồn bực ngồi vào trên ghế sa lon.
Lần trước quá khẩn trương, cô đều không có phát hiện thì ra ghế sa lon này mềm nhũn, phía trên còn để mấy gối ôm mập mạp, nếu như không phải là Phương Lỗi ở đây, cô cũng sớm đã cầm lên gối ôm, ôm vào trong ngực rồi.
Hình như nhìn ra được ý nghĩ trong đầu cô, Phương Lỗi từ mấy trong đống gối ôm lấy ra một cái tròn nhất mập nhất, lập tức bỏ vào trong tay của cô, để cho cô ôm.
Màu sắc gối ôm tươi tắn ôm trong tay cô hợp với đôi mắt tròn vo của cô trong giống một tiểu nữ sinh cùng người lớn giận dỗi.
Phương Lỗi không nhịn được cười đến càng vui vẻ hơn, vì mình từng điểm từng điểm khám phá ra một mặt khả ái của cô mà cười.
Ngồi được thoải mái, lại ôm gối ôm thoải mái, lửa giận đáy lòng Trần Hoa Nghiên cơ hồ lùi đến một tia cũng không còn, hoàn toàn không chú ý tới mình bị Phương Lỗi chỉ dùng một chút thủ đoạn nhỏ lấy lòng mà giải quyết được.
“Đối với lần trước chia tay không vui vẻ và còn chuyện xảy ra trong tháng này tôi trịnh trọng nói lời xin lỗi với cô.”
Giải quyết cô, bắt đầu anh liền đi vào chính đề, “Cô tháng này chạy khắp các phòng khám chỉnh hình khác không có bất kỳ một bác sĩ chỉnh hình nào giúp cô làm phẫu thuật, đó là bởi vì trong nghề chúng tôi có một quy củ bất thành văn, trừ phi phẫu thuật thất bại, nếu không những người khác không thể nhận khách hàng này.” Cái này là anh nói bừa, nhưng anh chính là khi dễ cô không biết.
Nghe được giải thích, Trần Hoa Nghiên bừng tỉnh hiểu ra.
Mỗi hành nghề cũng sẽ có quy củ đặc biệt, giống như làm người mẫu vậy, nếu như công việc bị người khác đoạt, chính mình dù có nói liên tục cũng không thể nói một tiếng.
Tại sao? Đó là bởi vì năng lực của mình không đủ, phía sau đài lại không cứng, như vậy mình có thể nói gì, chỉ có thể ắn răng ngậm máu vào trong, hi vọng dưới một lần vận khí mình tốt một chút, có thể sớm một chút hết khổ, hoặc là tìm đến một núi cao đủ cứng phía sau đài.
Thấy ánh mắt cô sát khí không còn nồng đậm như vậy, giọng của Phương Lỗi thành khẩn hơn, “Khác chính là lần trước tôi bởi vì nói chuyện không dùng đến não, mới có thể nói ra lời nói thiếu lễ độ, thật ra thì tôi cũng không có ý đó”.
Tôi chỉ là muốn nói, “Thật ra thì Trần tiểu thư cô ngũ quan vô cùng tiêu chuẩn, nếu như thay đổi một phần trong đó, có thể sẽ làm cho cả tỷ lệ mất ổn định, đến lúc đó có thể không chỉ con mắt của cô cần làm thay đổi, liền những bộ phận khác cũng phải thay đổi để phù hợp hơn, đây cũng không phải là một hai tiểu phẫu mà có thể xong chuyện, xin hỏi Trần tiểu thư, cô thật tính toán làm như vậy sao?”
Thấy anh đều nói xin lỗi, Trần Hoa Nghiên hậm hực gật đầu, bày tỏ mình tiếp nhận xin lỗi của anh, lời nói kế tiếp của anh lại làm cho cô có chút chần chờ.
Thật ra thì cô chỉ tính toán thay đổi đôi mắt, không có ý định thay đổi bộ phận khác, nếu như lúc này sửa lại toàn bộ, cô cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
Thấy cô bắt đầu chần chờ, đáy lòng Phương Lỗi âm thầm trầm trồ khen ngợi, liền nói: “Không bằng như vậy đi, Trần tiểu thư cô nói cho tôi biết, cô tại sao muốn thay đổi mắt của cô, chúng ta cùng phân tích một chút thay đổi lợi và hại, sau đó cô cẩn thận suy tính có phải thật vẫn muốn phẫu thuật hay không, cô xem như vậy được không?” Anh hướng dẫn từng bước, hướng dẫn cô nói ra nguyên nhân của cô.
Lời của anh nghe thật có đạo lý, cho nên Trần Hoa Nghiên để xuống đề phòng trong lòng, nói cho anh biết, “Bởi vì ánh mắt của tôi để cho công việc của tôi luôn vô duyên vô cớ bị chuyển tới trong tay người khác, sau đó ông chủ tôi nói nếu như mà tôi muốn bước lên thảm đỏ, đôi mắt của tôi là trở ngại lớn nhất.”
Cô không nói ra toàn bộ nguyên nhân, bởi vì cô cảm thấy Phương Lỗi chỉ là bác sĩ chỉnh hình, không cần thiết nói với anh quá nhiều.
Trên mặt Phương Lỗi mặc dù bình tĩnh như trước, gương mặt thành khẩn, nhưng chỉ có mình anh mới biết hiện tại anh có bao nhiêu tức giận, không, phải nói là tức đến sùi bọt mép, trình độ tròn mắt ận trách mới đúng.
Anh có phỏng đoán qua rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, mới có thể tới làm giải phẫu. Từ bỏ cô ấy là ánh mắt song mỹ không thể tin được, vì nguyên nhân sự nghiệp, anh cũng có phỏng đoán qua, nhưng rất nhanh anh liền phủ quyết sạch rồi.
Bởi vì anh không tin giống như cô, một cô gái như vậy sẽ vì một nguyên nhân như vậy mà phá hủy cặp mắt kia, nhưng bây giờ chính miệng cô thừa nhận vì một lý do dở dở ương ương như vậy, anh giận thật, giận đến không thể ngăn cản nổi nữa.
Nhưng may anh nhớ lại hai người lần trước chia tay trong tình cảnh không vui, anh làm người làm việc sẽ không phạm sai lầm lần nữa, cho nên anh nhịn, không la to nói lớn với cô lần nữa, chỉ là âm thầm ngăn chận lửa giận, ngăn chận kích động, tính toán lý lấy, hảo hảo mà khuyên cô từ bỏ cái ý niệm này.
“Tôi biết rõ thân là một người mẫu, mặt đối với cô mà nói là tài sản cực kỳ quan trọng, nhưng mặt khác, nếu như chỉ có bề ngoài mà không có thực lực, ở giới người mẫu này cũng rất khó mà đứng vững được.”
Anh bắt đầu liệt kê tất cả các người mẫu có thực lực nhưng không có bề ngoài xinh đẹp, muốn nói lý, lấy tình để cảm động cô buông tha kiểu ý niệm này.
“Chẳng qua tôi tin tưởng cô tuyệt đối là có thực lực, điểm này có thể từ chỗ hình cô chụp qua qua mà nhìn ra được.”
“Anh xem qua hình của tôi?” Trần Hoa Nghiên có chút kinh ngạc.
“Dĩ nhiên, tôi phải rõ ràng biết bối cảnh công việc khách hàng mình, kể từ đó mới có thể vì bọn họ tạo ra dáng ngoài thích nhất hợp.” Phương Lỗi không chút nghĩ ngợi nói, chỉ cảm thấy trình độ nói láo thật sự càng nói càng lưu loát, càng nói càng chân thật, nhìn anh công lực nói bậy hiện tại được nâng cao một bước rồi.
“Anh thật cảm thấy tôi không cần chỉnh hình?”
Phương Lỗi không cảm thấy thông qua mấy câu nói mà có thể thuyết phục được cô, anh có dự cảm, cô gái trước mắt này cũng không phải là người dễ dàng dao động như vậy, nhưng anh tuyệt không sợ, vì cất giữ ánh mắt của đôi đẹp này, anh đã chuẩn bị tâm lý kháng chiến lâu dài.
“Đúng, nhưng nếu như Trần tiểu thư cô chính là không xác định được, không bằng như vậy, chúng tôi trước khi phẫu thuật chỉnh hình phụ đạo tâm lý tốt lắm, phụ đạo này sẽ thử một chút xem cô có thể tiếp nhận cô sau khi đã được chỉnh hình hay không, còn có loại phụ đạo khác, chỉ là thời gian này hơi dài, có thể cần cô phối hợp.” Phương Lỗi một lần lại một lần mà dùng chuyên nghiệp của mình tới dọa trêu người, nhưng một chút gánh nặng trong lòng anh cũng không có.
Thật ra thì Trần Hoa Nghiên cảm thấy có chút kỳ quái, cô chưa từng nghe qua chỉnh hình cần phải làm phụ đạo tâm lý, không ít người nói chỉnh liền chỉnh, sau đó cũng không thấy có ảnh hưởng mặt trái gì, nhưng mà suy nghĩ một chút nữa, Phương Lỗi là bác sĩ chuyên nghiệp, anh nói đạo lý rõ ràng, để cho cô không tìm được bất kỳ lý do phản bác gì, hơn nữa Leo Dương Duệ Phàm cũng nói kỹ thuật Phương Lỗi là đẳng cấp, danh tiếng lại không tệ.
“Phụ đạo này thời gian bao lâu?” Cô ma xui quỷ khiến hỏi.
“Phụ đạo này cần 3 tháng, trong ba tháng này, cô mỗi tuần ít nhất phải tới chỗ của tôi ba lượt, tiếp nhận tôi chuẩn bị tốt khóa trình, nếu như mỗi tuần lễ ít hơn so với ba ngày, hiệu quả sẽ giảm bớt, có thể sẽ kéo dài cả thời gian phụ đạo.
Đã từng cũng có khách hàng bởi vì không cách nào thường xuất hiện, đem thời gian phụ đạo ba tháng kéo dài đến cả một năm, chỉ là giống nhau, cũng có khách hàng bởi vì ngày ngày tiếp thụ phụ đạo, không cần 3 tháng liền hoàn thành phụ đạo, nói trước tiếp nhận chỉnh hình, hơn nữa ra ngoài hiệu quả tăng gấp bội thì tốt hơn.”
3 tháng, anh cũng không tin mình không cách nào làm cho cô buông tha ý niệm đó, Phương Lỗi đối với mình có thể nói là hết sức có lòng tin.
3 tháng, Trần Hoa Nghiên cảm giác mình có thể chờ, “Được, tôi đồng ý, lúc nào bắt đầu đây?”
Nghe vậy, Phương Lỗi mắt phượng yêu khí hơi khẽ cong lên, trên mặt cười đến yêu nghiệt hơn, “Hôm nào không bằng hôm nay, liền từ hôm nay được không?”
Sơ ý một chút bị ánh mắt này mê hoặc, Trần Hoa Nghiên gật đầu một cái, lại không biết mình đã lỡ bước chân vào một cái bẫy có tên là ác mộng.
Nhìn hình ảnh kinh khủng trước mắt, trong lòng Trần Hoa Nghiên thật sự có một loại ý nghĩ không nói ra được, trái tim cũng băng giá.
“Trần tiểu thư, cô cũng biết, chỉnh hình cũng là một loại phẫu thuật, mỗi một phẫu thuật đặc chủng cũng sẽ có một chút nguy hiểm, cho dù phẫu thuật nhỏ đi nữa, nguy hiểm cũng tồn tại, những thứ này đều là hình ảnh báo chí đăng lên sau khi phẫu thuật thất bại, cô xem một chút đi, nếu như cô có thể tiếp nhận những thứ nguy hiểm này, như vậy chúng tôi có thể tiến hành khóa trình.”
Một ngày kia, khi cô sững sờ gật đầu đồng ý bắt đầu phụ đạo đáng chết này, Phương Lỗi liền lấy ra một chồng lớn hình ảnh cắt từ báo đặt ở trước mặt cô, để cho cô liếc nhìn, mà gã đàn ông chết tiệt kia ở bên cạnh giống như ở tại hiện trường thực tế báo viết một dạng, kể cho cô nghe phẫu thuật thất bại ở điểm nào, tỷ lệ thất bại bao nhiêu, sau khi thất bại có thể trở lại diện mạo trước kia hay không.
Một ngày lại một ngày, nhìn tới những bệnh án thất bại đặc biệt kia, cô càng nghe tâm càng sợ, tâm càng sợ lại càng không muốn làm cái chỉnh phẫu thuật hình này.
Ánh mắt của cô mặc dù để cho cô xem ra có chút quỷ dị, nhưng cũng không để cho người cảm giác kinh khủng, nhưng phẫu thuật thất bại trả giá quá lớn, thật quá lớn.
Nhìn người trong tấm ảnh giống như bộ dáng thằng gù nhà thờ Đức Bà, mí mắt không lấy góc độ bình thường rủ xuống, sống mũi nghiêng lệch, miệng một bên lớn một bên nhỏ, hơn nữa hai bên xương gò má tựa như sắp sụp đổ xuống.
“Chuyện này… Đây là sự thực sao?” Cô không nhịn được hỏi, trong giọng nói càng thêm mang theo lo sợ không che giấu được mà run như cầy sấy.
“Dĩ nhiên, đây chính là báo viết, chẳng lẽ tôi còn có năng lực khiến báo chí viết như vậy? Hơn nữa tôi như thế nào lại làm ra loại chuyện tổn hại người vừa không lợi mình đây?” Phương Lỗi từ từ nói.
Mặc dù năng lực của anh xác thực có thể để cho tờ báo giúp anh viết một phần như vậy, nhưng đúng như anh đang nói, chuyện như vậy tổn hại người vừa lại không lợi mình, có bác sĩ chỉnh hình nào sẽ ngu ngốc mà đi viêt một bài báo như vậy, hủy đi tiền đồ của mình.
Báo chí viết chuyện này là chuyện thật, chỉ là bác sĩ phẫu thuật đó là bác sĩ lòng dạ hiểm độc, không trải qua huấn luyện chính quy, phẫu thuật nguy hiểm đương nhiên cao đến không thể cao hơn nữa, mà lại có người tham tiện nghi, không muốn tốn nhiều tiền một chút đi phòng khám chỉnh hình chính quy, cho nên liền biến thành cục diện như thế.
Bác sĩ kia cũng may, treo bằng bác sĩ, phạt một khoản tiền coi như xong, nhưng là người bị hại lại phải tốn nhiều tiền bạc, thời gian, vượt qua 20 phẫu thuật lớn nhỏ, hơn nữa phẫu thuật xong cũng không cách nào trở lại dung mạo trước kia, chỉ có thể nói chuyện này oán không được người khác.
Nghe vậy Trần Hoa Nghiên càng sợ hơn, tay cầm hình cũng không nhịn hơi run rẩy.
Cô hoàn toàn không có biện pháp tưởng tượng, nếu như mình phẫu thuật thất bại sau biến thành bộ dáng này, cả đời cũng không thể đứng ở trước mặt máy chụp hình chụp hình nữa, thậm chí không dám đứng ở trước đám người, nói cho mọi người cô chính là Trần Hoa Nghiên, như vậy quả thật rất đau đớn.
Mắt thấy trên mặt của cô có chút tái nhợt, khó có được tìm về chút lương tâm Phương Lỗi cũng không nhịn được chất vấn mình, đả kích như thế có phải quá lớn hay không? Muốn một cô gái nhỏ bé cầm xem những bức ảnh biến dạng sau khi chỉnh hình ngay cả anh là bác sĩ chỉnh hình cũng cảm thấy trái tim băng giá, huống chi là cô.
Nhưng nếu đả kích không đủ rung động, không đủ lớn, anh lại sợ đầu óc của cô sẽ xoay không kịp, vẫn như cũ kiên trì hủy diệt đôi mắt to tròn đó.
Nghĩ đến đây, Phương Lỗi liền không thể không cưỡng ép mình hạ tâm sắc đá, không nhìn tới khuôn mặt nhỏ nhắn không có huyết sắc của cô, âm thầm tự nói với mình, làm như vậy đúng, đây là vì tốt cho cô…
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mặt trời xuyên thấu qua rèm cửa sổ vẩy vào trên người của hai người, khiến hơi lạnh lẽo từ đáy lòng Trần Hoa Nghiên nhô ra hơi thối lui.
Những hình này vốn là án lệ phẫu thuật thất bại, nhưng tỷ lệ chỉnh hình thất bại thật ra thì so thành công thấp, hơn nữa nghe y tá Dương Tâm Nhụy thường khen ngợi Phương Lỗi, nói bác sĩ chỉnh hình khác tỷ lệ thất bại là 10%, nhưng đến trên tay Phương Lỗi cũng không giống nhau, tỷ lệ Phương Lỗi thất bại có thể nói được là cực nhỏ, trong một vạn người cũng không có một bệnh án đặc biệt thất bại, kỹ thuật Phương Lỗi được thực tế chứng minh.
Sau khi trở về bởi vì không an lòng, cô cố ý lên web tra xét tư liệu Phương Lỗi, kết quả để cho cô lấy làm kinh hãi rất lớn, bởi vì Phương Lỗi xem một bộ không tim không phổi cà lơ phất phơ, ai biết anh cư nhiên là một trong những bác sĩ chỉnh hình đứng đầu nhất cả nước, trong ngoài nước không ít seminar cũng mời anh đi chủ trì hoặc là diễn giảng.
Đối mặt một bác sĩ chỉnh hình như vậy, người tới cửa tìm anh có tới lấy hàng nghìn, thành công càng thêm như hạ bút thành văn, mà chấn động nhất cả nghiệp giới, là hai năm trước anh giúp một bệnh nhân toàn thân bị lửa thiêu thương 70%, tiến hành đổi da phẫu thuật, lúc ấy không có ai coi trọng anh, vì vậy phẫu thuật nguy hiểm quá cao, sơ ý một chút, bệnh nhân có thể ở trong quá trình biến chứng mà chết đi.
Nhưng anh không có, anh thành công, bệnh nhân rốt cuộc có thể dùng gương mặt người bình thường mà sinh hoạt hàng ngày mà không bị ảnh hưởng, vì vậy anh được đồng nghiệp trong nghề xưng là thần thủ.
Một bác sĩ chỉnh hình như vậy, sao cô lại không đi đánh cuộc một phen sao?
Huống chi Trần Hoa Nghiên cho là, Phương Lỗi không giống loại bác sĩ lòng dạ hiểm độc có tiền phải đi kiếm.
Anh còn sợ cô không chịu nổi mình sau chỉnh hình, thậm chí cố ý an bài phụ đạo tâm lý trước chỉnh hình phẫu thuật, bác sĩ đối với khách hàng để ý như vậy, hiện nay thật rất khó có được.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới thật ra thì Phương Lỗi làm nhiều như vậy, chẳng qua là muốn đđể co vất bỏ ý niệm kia đi.
“Phương… Phương Lỗi.” Ở dưới ánh mắt của anh, cô cứng rắn đổi lời nói.
Bởi vì anh nói không nghĩ ảnh hưởng tâm tình của cô, cho nên không thể gọi anh là bác sĩ, mà là trực tiếp kêu tên của anh, mà anh giống nhau sẽ không nữa xưng hô cô là Trần tiểu thư, mà là trực tiếp gọi tên tuổi cô.
“Hả?” cặp mắt Phương Lỗi sáng lóng lánh nhìn tới cô, chờ mong cô nói cho anh biết, cô quyết định không chỉnh hình nữa.
Anh cảm thấy tác dụng giáo dục hôm nay so với trước kia rung động hơn, tuyệt đối sẽ làm cô thay đổi ước nguyện ban đầu.
“Cám ơn anh, anh vì tôi làm nhiều như vậy.” Cô tự đáy lòng nói, “Tôi có thể làm phẫu thuật?”
Phương Lỗi cũng không nhớ đến cô sẽ ngoan cố như vậy, ngay cả rung động giáo dục như vậy cũng không để cho cô buông tha, thật sự là…
Phương Lỗi âm thầm khẽ cắn răng, không tin mình thật không cách nào làm cho cô thay đổi chủ ý.
Mà khi không hù được cô, anh nâng lên nụ cười cứng ngắc, “Không vội, chờ phụ đạo hoàn thành, tôi lại với cô xác định ngày.”
Anh khẳng định, không, anh vĩnh viễn cũng sẽ không giúp cô động đao đấy!
Cắn răng, anh quyết định cùng cô hao tổn lần nữa.
Dù sao hiện tại cũng không có ai dám giúp cô làm giải phẫu, anh cũng không sợ cô con vịt đã đun sôi có thể bay đi.