"Cô cho rằng cô không nói ta sẽ không có cách để biết sao?"
Điện thoại di động có giá trị không nhỏ bị Úc Thiếu Mạc ném thẳng lên bàn, phát ra một âm thanh ầm ĩ.
"Ninh Kiều Kiều, tôi không hy vọng người phụ nữ của tôi bị người ta bắt nạt ở bên ngoài, cô không ngại mất mặt nhưng tôi ngại mất mặt!"
Đôi mắt ưng u ám của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều mắng.
Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhìn Úc Thiếu Mạc, nhỏ giọng nói: "Tôi.. Tôi không bị bắt nạt."
Trước kia là cô không muốn so đo với Hàn Lộ, cho nên mới nhịn rất nhiều chuyện, nhưng sau này sẽ không.
Từ lúc cô rời khỏi Nhiễm gia, cô sẽ không cho phép bất cứ người nào ở Nhiễm gia bắt nạt cô!
"Ừm, hôm nay mặt cô ta bị bỏng đến đỏ rồi."
Giọng nói cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc nghe có vẻ hài lòng.
Ninh Kiều Kiều: "..."
Cô không có hắt ly nước làm Hàn Lộ bị bỏng.
"Lần sau cô gặp lại cô ta, đừng dùng nước hắt cô ta nhanh như vậy." Đột nhiên Úc Thiếu Mạc lại nói.
"Cái gì?"
Ninh Kiều Kiều khó hiểu nhìn Úc Thiếu Mạc.
Đôi mắt ưng lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc hiện lên một tia khát máu, nói: "Gọi một bát canh, chờ nhân viên phục vụ bưng canh lên, đem đầu cô ta nhấn vào trong canh!"
"..."
Ánh mắt mê mang của Ninh Kiều Kiều nhất thời kinh hãi.
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc lơ đãng lướt qua ánh mắt sợ hãi đang nhìn anh, nhất thời không vui nhíu mày: "Hiểu chưa?"
Đây có thực sự là tổng giám đốc của Úc thị không? Người đàn ông có bàn tay che trời, hô phong hoán vũ trong truyền thuyết.
Tại sao lại trông ngây thơ.. như vậy?
".. Tôi biết rồi." Ninh Kiều Kiều cúi đầu nhỏ giọng nói đáp.
Dù sao có làm hay không là chuyện của cô, cứ nói cho có lệ với Úc Thiếu Mạc trước rồi nói sau.
Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc cao cao tại thượng nhìn Ninh Kiều Kiều, lúc này mới hài lòng gật đầu, đứng lên nói: "Bảo người mang thêm cháo cho cô, ăn xong vào ngủ cùng tôi!"
Ngủ cùng tôi..
Ninh Kiều Kiều đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.
Úc Thiếu Mạc xoay người đi về phía phòng ngủ, dáng vẻ thon dài đi hai bước đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: "Trước khi vào thì tắm rửa sạch sẽ!"
Ninh Kiều Kiều: "..."
Úc Thiếu Mạc có thói quen sạch sẽ, ngày đầu tiên Ninh Kiều Kiều chuyển vào biệt thự của anh, dì Lưu đã dặn dò cô.
Ninh Kiều Kiều nhìn bát cháo không còn nhiều lắm, cô đã ăn no tám phần, cũng không cần gọi mới nữa.
Uống một ít nước, Ninh Kiều Kiều đứng lên đi về phía phòng tắm.
* * *
Vốn dĩ Ninh Kiều Kiều tưởng rằng lên giường Úc Thiếu Mạc sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng khi cô từ trong phòng tắm đi ra, Úc Thiếu Mạc đã sớm ngủ thiếp đi.
Ninh Kiều Kiều híp mắt bò lên giường, nằm xuống cách Úc Thiếu Mạc khá xa, nhắm mắt lại.
Ăn no uống đủ, cô cũng có chút buồn ngủ.
"..."
Đột nhiên một cánh tay kéo Ninh Kiều Kiều qua, Ninh Kiều Kiều kêu to một tiếng, sợ tới mức mở mắt ra.
Anh tỉnh rồi à?
Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn về phía mặt Úc Thiếu Mạc theo bản năng.
Nhưng vừa rồi cô đã tắt đèn đầu giường, trong phòng tối tăm, cái gì cũng không thấy rõ.
Đợi một lúc lâu Ninh Kiều Kiều cũng không đợi được động tác tiếp theo của Úc Thiếu Mạc, dần dần cơn buồn ngủ của cô ập đến, thật sự là không thể chịu nổi, Ninh Kiều Kiều ngáp một cái, cũng dần dần nhắm mắt lại.
* * *
Ngày hôm sau.
Đột nhiên điện thoại trong phòng rung lên, Ninh Kiều Kiều bị đánh thức, nhắm mắt lại sờ điện thoại áp vào tai.