Úc Thiếu Mạc cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý cầm ly rượu vang đỏ trên bàn, thân hình thon dài dựa vào ghế sô pha, đôi mắt như chim ưng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.
Da cô rất trắng, vào đêm hôm đó anh đã biết.
Lúc này dưới ánh đèn rực rỡ lại hiện lên một lớp ánh sáng khiến cho da thịt trơn bóng của cô càng giống như một miếng ngọc bội.
Ninh Kiều Kiều cúi đầu cắn môi, cô sững sờ một chút rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, đôi môi hồng mọng khép lại: "Có phải anh thích ăn mì tôi làm không?"
"Hả?" Tay Úc Thiếu Mạc đang lắc ly rượu liền dừng lại.
Ninh Kiều Kiều cắn môi nói: "Nếu anh thích ăn mì thì tôi có thể nấu cho anh ăn, dùng để bồi thường đồ đạc hư hỏng trong nhà anh!"
"Yo, cô nợ tiền của Úc Nhị sao?"
Đột nhiên Kha Kiêu có hứng thú và nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt xấu xa.
Ninh Kiều Kiều cắn môi nhìn Úc Thiếu Mạc, bây giờ cô chỉ cần Úc Thiếu Mạc trả lời.
Còn người đàn ông kia thì cô đã biết anh ta là ai!
Nếu không phải do lời nói của anh ta thì có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không gặp Úc Thiếu Mạc.
Đôi mắt chim ưng của Úc Thiếu Mạc chùng xuống, "Đầu bếp giỏi nhất của tôi được hai mươi nghìn tệ mỗi tháng, với giá này thì cô định nấu cho tôi bao lâu? Huống chi.."
Đột nhiên Úc Thiếu Mạc dừng lại khiến trái tim của Ninh Kiều Kiều muốn nhảy vọt lên cổ họng.
"Cô cũng không nhìn xem cô đang nấu với giá đó sao?"
"..."
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều trắng bệch.
Kha Kiêu nhìn Ninh Kiều Kiều đầy hứng thú cũng không có ý định lên tiếng giúp đỡ.
Úc Thiếu Mạc lắc lắc rượu vang đỏ trong ly, đôi mắt như chim ưng thản nhiên liếc Ninh Kiều Kiều, không nhanh không chậm nói: "Nhiễm Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc tôi không thiếu đầu bếp, tôi chỉ thiếu phụ nữ khiến tôi cảm thấy hứng thú ở trên giường! Đừng cố gắng mặc cả với tôi, cô không có tư cách như vậy!"
Hứng thú trên giường.. Cô không có tư cách như vậy..
Trên làn da trần trụi của Ninh Kiều Kiều nổi đầy da gà, cả người lạnh như băng.
"Cô còn có ba ngày, bây giờ có thể tiếp tục đi góp tiền!" Úc Thiếu Mạc nói.
Ninh Kiều Kiều chờ lâu như vậy chính là chờ những lời này.
Nhưng đến khi có thể rời đi thì chân của cô lại nặng giống như ngàn cân vậy.
"Tôi biết rồi." Ninh Kiều Kiều nhẹ nhàng nói sau đó lại cắn răng bổ sung một câu: "Tôi là Ninh Kiều Kiều!"
Ninh Kiều Kiều cắn môi đi ra khỏi phòng riêng, cho đến khi bóng lưng mảnh khảnh quật cường biến mất ở cửa thì Kha Kiêu mới quay đầu lại nhìn Úc Thiếu Mạc: "Úc Nhị, cậu sẽ không thật sự thích em gái bốn mắt này chứ?"
Hai người lớn lên với nhau từ nhỏ, chuyện của Kha Kiêu luôn là do Úc Thiếu Mạc thu dọn.
Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Kha Kiêu một cái giống như là không nghe thấy anh ta nói chuyện cũng không quan tâm đến anh ta mà chỉ nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ trong ly, khóe môi còn nhếch lên một tia cười lạnh.
Kha Kiêu cũng không tức giận, anh ta lẩm bẩm nói: "Này, cô ấy thật sự là do tôi tặng cho cậu à? Làn trước rõ ràng tôi đã nói bọn họ tặng một người mẫu trẻ sạch sẽ, sao lại biến thành em gái bốn mắt rồi?"
* * *
Ninh Kiều Kiều vừa từ trong phòng đi ra thì thấy trên hành lang có vài người đang đứng.
Ông chủ béo háo hức hỏi: "Thế nào? Cô nấu mì Mạc thiếu có hài lòng không?"
Ninh Kiều Kiều giật mình nói: "Anh ấy ăn xong rồi."
Úc Thiếu Mạc không nói ngon cũng không nói dở nhưng anh đã ăn hết bát mì kia, coi như là cô trả lời theo thực tế đi.
Lúc này ông chủ mập mạp mới thở phào nhẹ nhõm, da thịt căng thẳng trên khuôn mặt cũng thả lỏng ra, ông ta vui vẻ vỗ vai Ninh Kiều Kiều nói: "Tốt lắm! Lần này cô lập được công lớn rồi, đúng rồi, trước kia cô và Mạc thiếu có quen biết sao?"