Rõ ràng Mạc Thiếu có hứng thú với Nhiễm Kiều Kiều, lúc này anh ta gọi đầy đủ tên của Nhiễm Kiều Kiều thì có vẻ không thích hợp lắm.
Sống lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Úc Thiếu Mạc rơi vào tình huống khó xử như thế này, anh lại không tiện nói thẳng ra nên chỉ có thể làm mặt nghiêm túc như không để ý mà ừ một tiếng.
Lục Nghiêu nhận được mệnh lệnh của Boss liền lập tức mở cửa xe đi xuống.
Ninh Kiều Kiều chỉ thấy cửa xe mở ra và một người đàn ông bước xuống sau đó.. vậy mà lại đi thẳng về phía cô!
Ninh Kiều Kiều nghe thấy những cô gái đang chờ xe ở xung quanh hét lên, chờ người đàn ông đến gần cô nheo mắt nhìn kỹ thì mới phát hiện ra nguyên nhân.. là quá đẹp trai.
Nhưng..
Ninh Kiều Kiều bĩu môi không hứng thú, cô đã gặp qua người đẹp trai hơn mặc dù người đàn ông kia là một tên khốn.
Ninh Kiều Kiều chỉ cho rằng anh chàng đẹp trai này chỉ đi về phía cô thôi nhưng không ngờ anh chàng đẹp trai này lại dừng ở trước mặt cô.
Ninh Kiều Kiều nhìn người đàn ông trước mặt đầy nghi ngờ, khoảng cách rất gần cô không cần nheo mắt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
"Xin hỏi anh có chuyện gì không?" Ninh Kiều Kiều lễ phép hỏi.
Tim của Lục Nghiêu lệch một nhịp, anh ta thầm nghĩ không phải chứ. Mấy có hai ngày thôi mà cô gái này đã không biết anh ta nữa sao?
"Cô Nhiễm, cô không nhớ tôi sao?" Lục Nghiêu nghi ngờ hỏi.
Nhiễm..
Người đàn ông này biết họ của cô vậy thì không phải đến để hỏi đường rồi!
Ninh Kiều Kiều nhìn Lục Nghiêu đầy cảnh giác, cô nói: "Anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải họ Nhiễm, tôi họ Ninh."
Vốn dĩ Lục Nghiêu có chút nghi ngờ nhưng nghe xong liền choáng váng, đôi mắt đào hoa của anh ta nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều một lúc sau mới nói: "Xin cô vui lòng chờ một chút."
Bây giờ anh ta phải quay lại xác nhận một số chuyện, Lục Nghiêu cau này bước nhanh lên xe.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lục Nghiêu vừa lên xe thì giọng nói không kiên nhẫn của Úc Thiếu Mạc vang lên.
Cô gái kia vẫn còn đứng dưới nắng và không lên xe với Lục Nghiêu.
"Mạc thiếu, hình như cô Nhiễm kia không biết tôi, hơn nữa cô còn nói cô không phải họ Nhiễm mà là họ Ninh!"
Lục Nghiêu cau mày báo cáo lại.
Tài liệu điều tra của bọn họ cũng không nói là Nhiễm Kiều Kiều có chị gái hay em gái song sinh, sao lại có một người lớn lên giống hệt như vậy lại nói mình không phải họ Nhiễm! Còn giống như là thật sự không biết anh ta..
Úc Thiếu Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ và cười mỉa mai:
"Cô ấy bị cận thị, ngay cả tôi cô ấy cũng không nhớ chứ đừng nói là anh!"
Cho đến bây giờ thì chỉ có Úc Thiếu Mạc anh không nhớ được mặt mũi của phụ nữ trên giường trông như thế nào, từ khi nào thì đến lượt cô không nhớ được dáng vẻ của anh chứ!
Nghĩ về nó đi!
"Thì ra là như vậy." Lục Nghiêu gật đầu như đã hiểu ra nhưng sau đó lại cau mày nói: "Nhưng cô ấy nói cô ấy không phải họ Nhiễm mà là họ Ninh!"
"Trên đường đi có một người đàn ông lạ gọi tên anh thì anh sẽ thừa nhận với họ sao?"
Úc Thiếu Mạc nhìn Lục Nghiêu như nhìn một tên ngốc, ánh mắt sắc bén của anh tràn đầy khinh bỉ.
Lục Nghiêu ngẩn ra, sau khi phản ứng lại thì thấy vô cùng xấu hổ.
Anh ta đường đường là trợ lý tổng tài của Úc thiếu vậy mà lại bị một nữ sinh viên lừa gạt!
"Mạc thiếu chờ một chút, tôi lập tức mời cô Nhiễm lên xe."
Nói xong Lục Nghiêu liền dứt khoát mở cửa xe rồi lại đi về phía Nhiễm Kiều Kiều.
"Cô Nhiễm." Anh ta lại đứng trước mặt Nhiễm Kiều Kiều, Lục Nghiêu vẫn duy trì một nụ cười lễ phép.
Tại sao người đàn ông này lại đến đây nữa?
Nhất thời Ninh Kiều Kiều càng thêm cảnh giác hơn, cô lạnh lùng nhìn Lục Nghiêu và nói: "Tôi đã nói tôi không phải họ Nhiễm, anh tìm lầm người rồi!"
"Tôi không nhầm lẫn, người tôi tim chính là cô Nhiễm." Chưa bao giờ Lục Nghiêu cho phép bản thân thất bại lần hai, anh ta không cho Ninh Kiều Kiều cơ hội cãi lại mà nói thẳng: "Cô Nhiễm không nhớ mình họ Nhiễm vậy cô Nhiễm có nhớ khách sạn hoàng cung, trong phòng tổng thống, còn có.."