Ai nấy đều có một cái bình thủy tinh để đựng nước, Thần Quang không biết cho nên cũng không mang theo.
Cô cắn môi, nhìn về phía đám người, chỉ thấy bọn họ đang đứng xung quanh rồi bận rộn làm việc, có người còn cười nói muốn giúp đỡ. Vương Thúy Hồng kia vẫn cứ đứng bên cạnh trông mong mà nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Phong.
Nhìn từ góc độ này, Vương Thúy Hồng đứng rất gần Tiêu Cửu Phong, thậm chí bảo là sát sàn sạt cũng không nói quá chút nào!
Thần Quang cảm thấy vô cùng tức giận, sao có thể như thế được, sao lại không để Vương Thúy Hồng đứng cách xa Tiêu Cửu Phong một chút chứ?
Không được tức giận, không được tức giận.
Thần Quang nắm chặt đôi bàn tay nhỏ nhắn, trong lòng bắt đầu mặc niệm: “Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc, sắc tức là không (*)…”
Đang niệm thì nghe thấy tiếng “Cạch cạch” vang lên rất to từ đằng, kia khiến cô giật nảy mình, cô vội vàng nhìn sang thì thấy cái động cơ máy bơm nước phát ra âm thanh xối xả, bốc khói ra bên ngoài, động cơ rung lắc dữ dội.
Tiêu Cửu Phong lau những giọt mồ hôi trên trán bằng cánh tay trần của mình, hô lớn: ”Kéo áp!”
Sau tiếng hô, có người qua kéo áp, đợi một lát thì nghe thấy đám người bên kia reo hò ầm ĩ, vui mừng hẳn ra.
“Ông trời ơi, thật sự bơm được nước này!”
“Thần kì, cái thứ này thật sự quá thần kì! Cửu Phong làm được rồi kìa!”
“Ha ha, cái đám người bên Vương Lâu Trang kia thì tự cao tự tại, mời bọn họ đến giúp cũng không thèm để ý đến chúng ta. Nhưng bây giờ chúng ta có Cửu Phong rồi, cần gì phải dựa vào họ, không cần phải sợ nữa!”
Thần Quang nhìn sang bên đó liền thấy nước thật sự chảy ra từ cái túi nhựa kia.
Kì lạ, đây đúng thật là Bồ Tát hiển linh rồi, trên đời này có việc như vậy thật sao?
Thần Quang vừa hiếu kì lại vừa khát, nhìn tiếng nước chảy xối xả ở bên kia đúng là hấp dẫn quá đi. Đã khát càng khát thêm, cô muốn đi xem, nhưng… nhớ tới hồi nãy Tiêu Cửu Phong đối xử lạnh nhạt với mình, cô cũng xấu hổ không muốn đi.
Thần Quang buồn bã, đang băn khoăn không biết có nên đi về phía bên kia hay không, bất chợt có giọng nói vang lên bên tai: “Cho cô.”
Thần Quang vội ngẩng đầu nhìn, là Tiêu Cửu Phong, trong tay anh còn cầm một cái ấm nước màu xanh của quân đội.
Thần Quang: “ Tôi, tôi không khát…”
Tiêu Cửu Phong: “Còn muốn tôi giúp cô uống hay sao?”
Thần Quang nhanh chóng nhận lấy, sau khi lấy liền uống ừng ực luôn mấy ngụm.
Đây là nước mới từ trong giếng lên, có vị ngòn ngọt lành lạnh. Thần Quang vui sướng uống một hơi no căng, lúc này mới thảo mãn liếm môi: “Đã quá.”
Tiêu Cửu Phong: “Cô bị đần à, nhổ cỏ đến tận bây giờ?”
Anh đang bận xử lí động cơ, thỉnh thoảng nhìn lên, thấy người khác đã nghỉ ngơi, chỉ có mình cô khờ khạo đứng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt mà nhổ cỏ, mồ hôi tuôn như suối còn cố mà giữ cái khăn che đầu.
Thần Quang bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Là anh bảo tôi nhổ mà!”
Tiêu Cửu Phong nhìn bộ dạng tức giận của cô, nói: ”Đồ ngốc.”
Thần Quang ứa nước mắt tủi thân nhìn anh: “Tôi không ngốc, sư thái nói tôi là ni cô thông minh nhất am Vân Kính đó!”
Tiêu Cửu Phong nhịn không được mà bật cười.
Thần Quang trừng mắt hình viên đạn nhìn anh: “Anh còn cười, không tin sao?”
Tiêu Cửu Phong vẫn mang ý cười nơi đáy mắt: “Tôi tin, cô là ni cô nhỏ thông minh nhất.”
Thần Quang nghiêng đầu nhìn Tiêu Cửu Phong, anh nói anh tin, nhưng Thần Quang vẫn cảm thấy, anh lại đang lừa cô chứ gì.
Tiêu Cửu Phong cười nói: “Trước tiên cô hãy sang bóng cây bên kia nghỉ một lát đã, tôi phải xem lại động cơ.”
Thần Quang gật đầu, lấy ấm nước trả lại cho anh.
Tiêu Cửu Phong từ chối: “Cô cầm đi, đợi chút nữa khát thì uống nước.”
Thần Quang cúi đầu nhìn bình nước, loại bình màu xanh quân đội này rất hiếm, bên trên còn có thắt lưng vải bạt dày màu xanh sẫm: “Đây là bình nước gì thế, ở đâu ra vậy?”
Trước đó cô không để ý thấy anh mang nước, không phải là người khác cho đấy chứ?
Tiêu Cửu Phong: “Bình này là đồ mà trước kia tôi vẫn hay dùng.”
Thần Quang lập tức yên tâm, ngoan ngoãn nói: “Ừm!”
Chú thích:
*Trích trong: “BÁT NHÃ BA LA MẬT ĐA TÂM KINH.”