Đường Tâm Nhan lập tức lấy bản thỏa thuận hậu hôn nhân trong túi xách ra, sau khi nhìn thấy họ Mặc Trì Úy đã ký họ mà họ Mộ, cô trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn.
Mặt cô đỏ bừng, không phải ngại ngùng mà là tức giận.
Lồng ngực phập phồng, đôi mắt sáng trong giờ đây đã tức giận chuyển thành màu đỏ.
Sau khi chịu sự lừa dối và phản bội của Phó Tư Thần, điều cô ghét nhất bây giờ chính là bị người khác bắt nạt và đùa giỡn.
Hai tay cô cầm bản thỏa thuận không ngừng run lên, cô tức giận run người chất vấn: “Nếu như vậy cũng tức là bản thỏa thuận này căn bản không có hiệu lực?”
Nhìn thấy vẻ không cam lòng của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy khẽ cau mày, khuôn mặt tuấn tuấn trở nên trầm mặc, “Danh xứng với thực trở thành vợ của tôi khiến em khó chịu như thế sao?”
Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, gương mặt nhỏ xinh quay sang một bên, không trả lời.
Thành thật mà nói, cô không từ chối hắn, mấy lần cô với hắn ở sát nhau, tim cô đều lọan nhịp.
Nhưng cô thật sự chưa sẵn sàng để bắt đầu một đoạn tình cảm mới!
Cô thừa nhận rằng cô trở nên thận trọng, nhạy cảm và yếu đuối hơn sau khi trải qua một lần bị tổn thương về tình cảm, cô vẫn cần thời gian để chữa lành.
Mặc Trì Úy nâng ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng nắm lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, ghé sát gương mặt anh tuấn của mình vào mặt cô, hơi thở nóng bỏng tỏa ra, hàng mi cô run lên mạnh mẽ, “Chúng ta đã nói rõ rồi, ai sống cuộc đời của người đó, anh chính là đồ lừa đảo!”
Mặc Trì Úy nheo đôi mắt đen sâu thẳm, dáng vẻ bí hiểm khiến cô không nhìn ra suy nghĩ thật sự của hắn, ” Tôi nói rồi, cả đời này không có ý định ly hôn, lẽ nào em thật sự muốn tôi cưới em về để trang trí sao?”
Đường Tâm Nhan còn chưa kịp nói thì lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, “Cơ thể của tôi hoàn toàn khỏe mạnh, không có bệnh tật gì che giấu.”
Đường Tâm Nhan đương nhiên hiểu được căn bệnh tiềm ẩn mà hắn đang nói đến là gì.
“Đê tiện, không biết xấu hổ!” Cô xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, “Anh có thể ra ngoài tìm phụ nữ!”
Mặc Trì Úy bóp cằm cô, đôi mắt đen láy toát lên sự u ám, “Tôi không muốn phản bội cuộc hôn nhân của mình!”
Đường Tâm Nhan cảm thấy như mình đã vào tròng rồi.
Cô có cảm giác như người câm uống thuốc Hoàng Liên, đắng mà không thể nói ra!
Người đàn ông này quá thâm hiểm, mỗi bước đi của hắn dường như đều được lên kế hoạch cẩn thận.
Mím môi, cô tức giận tột cùng lại cười lên, “Tôi không biết sau này thế nào, nhưng bây giờ, tôi thật sự chưa chuẩn bị để tiếp nhận anh!”
Mặc Trì Úy buông bàn tay trên đang nắm cằm của Đường Tâm Nhan chuyển sang ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, hai người kề sát nhau, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại của cô, đôi môi mỏng nhếch lên, cười mang vẻ lưu manh, “Tôi không ép buộc em, nhưng từ bây giờ trở đi, em hãy thử mở lòng với tôi!”
Đường Tâm Nhan, “…” Sự bá đạo và cường thế của người đàn ông này khiến có cố chút không cưỡng lại được.
“Không được gọi là ngài Mặc, Mặc tổng hay Mặc Trì Úy nữa,” Hắn nhìn vào đôi mắt đen tuyền sâu thẳm của cô, chúng giống như hau xoáy nước, vừa nguy hiểm lại vừa mê người, “Chồng hoặc là Trì Úy.”
Chữ chồng này, Đường Tâm Nhan chắc chắn không thể nói ra một sớm một chiều, cho dù trước mặt là Phó Tư Thần, cô cũng không gọi tiếng chồng này.
Hơn nữa, cô và Mặc Trì Úy vẫn chưa quá thân thiết.
Dưới ánh mắt cường thế bức người của hắn, cô gượng gạo nhỏ giọng nói: “Trì Úy.”
Đôi mắt đen của Mặc Trì Úy càng lúc càng sâu, giọng nói trầm thấp gợi cảm, “Thân mật một chút.”
Đường Tâm Nhan, “Anh đừng được voi đòi tiên.”
Mặc Trì Úy khẽ nhếch đôi môi mỏng, “Tôi có thể cho em thời gian để tiếp nhận và hiểu tôi, nhưng em phải tiến thêm một bước.”
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen tuyền của hắn, một lần nữa gọi: “Trì Úy.”
—————————————-
[1] Tầm hoa vấn liễu (寻花问柳): Chỉ sự tìm chơi gái.
[2] Áo Bra: Hay còn được biết đến với tên gọi là Bralette. Đây là một kiểu áo ngực cho nữ với thiết kế không gọng và đệm mỏng. Không chỉ được sử dụng hàng ngày, hiện nay có rất nhiều kiểu áo Bra đẹp cho phép sử dụng trong nhiều trường hợp khác nhau như đi tập thể thao hay làm món đồ đi biển tiện dụng.