Đường Tâm Nhan muốn giải thích với người phụ nữ ở đầu dây bên kia, nhưng cô sợ cô ta nghe xong sẽ hiểu lầm, nghe giọng điệu thân mật của người phụ nữ đó, mối quan hệ giữa hai người họ hẳn là trên mức bình thường. Đường Tâm Nhan cúp máy vừa đúng lúc Mặc Trì Úy bước ra khỏi phòng tắm. Hắn mặc một chiếc áo choàng tắm màu xanh nước biển với thắt lưng hờ hững quanh eo, để lộ lồng ngực gợi cảm. Đường Tâm Nhan chỉ liếc một cái rồi nhìn sang chỗ khác, cô đưa điện thoại cho hắn, nhỏ giọng nói:
“Vừa rồi có người gọi cho anh.”
Mặc Trì Úy nhận điện thoại, hắn nhìn biểu cảm như không có gì của Đường Tâm Nhan, khẽ mím môi, “Cô ta là…”
Chưa kịp nói hết, điện thoại di động của Đường Tâm Nhan đã đổ chuông. Khi Mặc Trì Úy nhìn thấy chữ ‘Chồng’ hiển thị trên màn hình, mắt hắn tối sầm. Hắn cầm điện thoại đi ra ban công.
Đường Tâm Nhan nhìn theo bóng lưng nghiêm nghị và thẳng tắp của Mặc Trì Úy, tự hỏi có phải là ảo giác hay không, cô cảm thấy hắn đột nhiên toát ra một khí chất thâm trầm, lãnh đạm! Có phải vì cô đã nghe điện thoại của hắn không? Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, chỉ cần nghe giọng nói của cô ta thôi đã đoán được cô ta đẹp thế nào rồi. Cô thực sự không thể hiểu nổi, đã không thiếu phụ nữ, tại sao còn muốn lấy một người đã có một đời chồng như cô chứ? Sờ sờ đầu mũi, Đường Tâm Nhan không muốn đào sâu, dù sao sau khi cưới nhau, hai người không can thiệp chuyện của nhau, chuyện riêng tư của hắn đều không liên quan gì đến cô.
Cúi đầu nhìn xuống chiếc điện thoại trên tay, chữ ‘Chồng’ vẫn nhấp nháy không ngừng. Đây là tên cô đặt trong danh bạ khi cô và Phó Tư Thần kết hôn. Chồng, hừ, cái tên này, giờ chỉ còn lại nỗi buồn và sự mỉa mai. Hít một hơi thật sâu, cô bấm từ chối cuộc gọi. Sau đó, xóa luôn cái tên “Chồng” này đi trong danh bạ.
……
Sau khi Mặc Trì Úy nghe điện thoại xong, hắn nhìn Đường Tâm Nhan đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm bản thỏa thuận, hắn bước tới, cầm tài liệu lên xem một lượt. Đường Tâm Nhan đưa bút cho hắn, “Nếu không có vấn đề gì thì anh ký tên vào đi!”
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Trì Úy mang theo biểu cảm sâu xa và u ám mà cô không hiểu được, vài giây sau, hắn cầm bút ký tên mình. Nhìn chữ như nhìn người, nét chữ của hắn mạnh mẽ và phóng khoáng cho thấy sự kiên cường. Sau khi ký xong, hắn đứng thẳng người, tay đeo đồng hồ đút vào trong túi quần.
“Tối em cứ ngủ ở đây, tôi đi gặp bạn, không cần đợi tôi.”
Giọng nói hắn thờ ơ. Đường Tâm Nhan nghĩ đến giọng nói nũng nịu kia, hắn ra ngoài muộn như vậy, có phải là gặp người phụ nữ đó không? Cô hơi nhướng mắt, cười gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi.”
Nhìn thấy dáng vẻ muốn hắn nhanh chóng đi đi của cô, vẻ mặt Mặc Trì Úy càng thêm không vui. Lúc Mặc Trì Úy đi ra ngoài, hắn đóng sầm cửa lại, Đường Tâm Nhan ngồi ở trong phòng khách, cảm nhận được sự không vui của hắn. Cô thực sự không hiểu hắn khó chịu cái gì. Không phải sắp được gặp cô gái gọi hắn là “Darling” rồi còn gì?
Trong nhà chỉ còn mỗi Đường Tâm Nhan, cô đi xem Sơ Thất, thấy nó ngủ rất ngon, thấy cô đứng ở cửa, nó uể oải nhướng mi, trong chốc lát lại chìm vào giấc ngủ. Đường Tâm Nhan vào phòng tắm đi tắm, cô không mang theo quần áo, chỉ có thể tìm một chiếc áo ngủ mà Mặc Trì Úy treo trong tủ để mặc vào.
Cô ngủ trong phòng khách, hắn hẳn rất thường gọi người đến dọn dẹp, đệm ghế sạch sẽ gọn gàng, tỏa ra mùi nước giặt thơm thoang thoảng, cô nằm đó, nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày nay, lòng cảm thấy mơ hồ.
Đang bối rối thì điện thoại lại reo. Đường Tâm Nhan nhìn thấy Phó Tư Thần cứ liên tục gọi cho cô, cô không biết anh ta rốt cuộc muốn làm gì. Cô không còn mong đợi như trước đây nữa rồi, cô chỉ cảm thấy chán ghét và phiền phức mà thôi.