Ôi trời ơi, đây là đâu vậy?
Khi Đường Tâm Nhan tỉnh dậy lần nữa, nhìn thấy xung quanh là một nơi hoàn toàn xa lạ, trái tim của Đường Tâm Nhan run lên, trong lòng cô dấy lên một điềm báo chẳng lành.
Mùi ẩm mốc lan tỏa trong không khí khiến người vốn rất nhạy cảm với mùi như cô nhíu chặt mày, nhìn thoáng qua căn phòng đổ nát, Đường Tâm Nhan bước nhanh ra cửa.
Chết tiệt, tại sao lại không mở được?
Đường Tâm Nhan kéo mạnh tay nắm cửa, nhưng dù cô có cố gắng thế nào, cánh cửa vẫn nguyên vẹn, không hề xê dịch.
Điều này khiến trái tim của Đường Tâm Nhan lập tức bị bao phủ bởi một tầng hoảng sợ.
Rất may khi cô nhìn thấy túi xách của mình ở gần đó, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, vội vàng bấm vào số điện thoại của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy đang họp, lúc nhận được cuộc gọi từ cô, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một vẻ cưng chiều.
“Sao vậy? Nhớ anh rồi à?” Mặc Trì Úy nhẹ giọng hỏi, nhưng thay vì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, anh lại nghe thấy từng đợt nức nở. Điều này khiến vẻ mặt của Mặc Trì Úy thay đổi rõ rệt, anh lập tức tuyên bố kết thúc cuộc họp và nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
“Nói cho anh biết, chuyện gì đã xảy ra?” Mặc Trì Úy cố ý hỏi Đường Tâm Nhan bằng giọng điệu bình tĩnh nhất, vì sợ cô càng thêm hoảng sợ.
“Em… em cũng không biết đây là đâu, Trì Úy, cứu em, nơi này rất đáng sợ, em không muốn ở lại đây.”
Nghe thấy giọng nói của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan khóc lóc thảm thiết. Nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng cô lập tức sụp đổ khi cô nghe thấy giọng nói của anh.
Nhận ra có gì đó không ổn, trái tim Mặc Trì Uý rơi cái bộp, anh nhanh chóng mở máy tính lên, gõ lách cách bàn phím một hồi.
“Em đừng sợ, trong điện thoại của em có hệ thống định vị, anh sẽ lập tức đi tìm em, tin anh, anh sẽ không để em xảy ra chuyện đâu.”
Lời nói của Mặc Trì Úy khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm.
“Trì Uý, anh phải nhanh lên, em… điện thoại của em sắp hết pin rồi.” Nỗi sợ hãi của Đường Tâm Nhan lại dâng lên lần nữa khi điện thoại vang lên tiếng báo pin yếu.
“Đừng lo lắng, anh sẽ nhanh thôi.”
Mặc Trì Úy lách cách gõ bàn phím, không cần tốn quá nhiều công sức, anh đã tìm được vị trí của cô trên hệ thống định vị.
“Chờ anh, anh qua ngay đây.”
Ghi nhớ địa chỉ xong, Mặc Trì Úy cầm chìa khóa xe trên tay bước ra cửa.
Vừa đi ra khỏi phòng làm việc, Đường Tâm Nhan ở bên kia điện thoại không nghe thấy gì.
Điện thoại hết pin? Trong lòng tràn đầy lo lắng, Mặc Trì Úy nhanh chóng bước vào thang máy.
Khi bước ra khỏi thang máy, vừa đúng lúc nhìn thấy Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm đang đi vào công ty.
“Anh tư, anh định đi đâu vậy?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy lo lắng bước ra khỏi thang máy, hai người cảm thấy có gì đó không ổn.
“Tâm Nhan đang gặp nguy hiểm, tôi phải đi cứu cô ấy.”
Mặc Trì Úy nói qua tình hình của Đường Tâm Nhan cho Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm.
“Bọn em đi cùng anh.”
Trì Chi Hành và Lục Tử Thâm nhanh chóng lên xe của Mặc Trì Úy, anh đã ghi nhớ địa chỉ trong đầu, lái xe đến nơi Đường Tâm Nhan với tốc độ ngang ngửa như khi đua xe.
Lục Tử Thâm trước giờ vẫn luôn thích lái xe nhanh, nhưng khi gặp tốc độ của Mặc Trì Úy, anh ta vẫn có cảm giác… hơi rợn người.
…
Trời ơi, tại sao điện thoại lại hết pin vào đúng lúc này chứ?
Nhìn chiếc điện thoại sập nguồn tắt ngóm màn hình, Đường Tâm Nhan bất lực, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, cô vô cùng sợ hãi.
Không mở được cửa phòng, cô vẫn luôn cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Một lúc sau, Đường Tâm Nhan mới nghe thấy dường như có tiếng bước chân.
Có người? Đường Tâm Nhan chạy ra cửa ngay lập tức, áp tai vào tấm cửa.
Đúng là có tiếng bước chân, trời ơi, tốt quá rồi.
Tiếng bước chân dừng lại ở cánh cửa, không lâu sau cánh cửa được mở ra dưới ánh mắt mong đợi của cô.
Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy Trình Tử Thanh bước vào phòng, một nụ cười hạnh phúc cuối cùng cũng xuất hiện trên khuôn mặt cô.
“Tử Thanh, sao anh lại ở đây? Anh có biết đây là đâu không?” Đường Tâm Nhan hỏi liền một hơi.
“Tử Thanh, anh sao vậy? Chúng ta mau rời khỏi đây thôi.” Nhìn thấy Trình Tử Thanh không còn dịu dàng tao nhã như trước, tuy rằng có chút kỳ quái nhưng Đường Tâm Nhan cũng không nghĩ nhiều, lập tức bước ra cửa, chuẩn bị rời khỏi nơi đáng sợ này.
Nhưng vừa bước được một bước, Trình Tử Thanh đã nắm lấy cổ tay cô.
“Tử Thanh, anh…” Cảm thấy sức lực của Trình Tử Thanh rất mạnh, cảm giác đau nhói từ cổ tay truyền đếm khiến hai hàng lông mày của Đường Tâm Nhân nhíu lại, mãi đến lúc này, cô mới nhận ra trên mặt anh ta đang nở một nụ cười tàn nhẫn.
Một nụ cười vô cùng đáng sợ, cảnh tượng trước khi hôn mê lóe lên trước mắt Đường Tâm Nhan từng chút một.
Có vẻ như cô đã bất tỉnh sau khi uống nước cam, có lẽ nào… trong nước cam có vấn đề? Trình Tử Thanh gọi nước cam giúp cô, lẽ nào… lẽ nào anh ta có mục đích?
“Quả nhiên là người phụ nữ thông mình, cô đoán đúng rồi đấy.”
Trình Tử Thanh sắc mặt hung ác, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
“Anh định làm gì?” Đường Tâm Nhan cảnh giác khi nhận ra sự tàn nhẫn của anh ta.
Trình Tử Thanh trực tiếp ném Đường Tâm Nhan ngồi xuống ghế, hung hăng trừng mắt nhìn cô.
“Mặc Trì Úy đã hại chết người phụ nữ của tôi, tôi muốn anh ta nếm trải mùi vị mất đi người mình yêu, hơn nữa tôi không chỉ muốn trừ khử cô, tôi còn muốn hủy hoại mọi thứ của anh ta.”
Trong mắt Trình Tử Thanh tràn ngập sự tàn nhẫn, giống như một ác quỷ vừa bước ra từ địa ngục, Trình Tử Thanh như vậy mang đến cho Đường Tâm Nhan một cảm giác rùng mình và rợn người.
“Anh… anh ở bên cạnh tôi là có mục đích. Tôi và anh là bạn bè cũng chỉ là giả tạo có đúng không?” Đường Tâm Nhân trong phút chốc chợt hiểu rõ tất cả, nghĩ đến bên cạnh cô vậy mà luôn tồn tại một quả bom hẹn giờ, Đường Tâm Nhan vô cùng kinh hãi.
“Ha ha…” Trình Tử Thanh đột nhiên bật cười lớn: “Nếu như cô ở bên cạnh tôi thì có lẽ tôi sẽ tha cho cô, nhưng vậy mà cô vẫn lựa chọn bên cạnh Mặc Trì Úy, cho nên cô… số trời đã định chỉ có con đường chết.”
Nghĩ đến việc người phụ nữ của mình vì Mặc Trì Uý mà tự sát, ánh mắt của Trình Tử Thanh càng trở nên tàn nhẫn, anh ta đột nhiên giơ tay lên, hung ác tát một cái vào mặt Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan bị đánh ngã xuống đất, má cô ngay lập tức sưng đỏ.
“Trì Úy, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh đâu.”
Mặc dù bị đánh, nhưng trong đôi mắt sáng như sao của Đường Tâm Nhan vẫn lộ ra một tia khinh thường.
“Được lắm, tôi rất mong chờ sự xuất hiện của anh ta đấy.”
Nửa tiếng sau, Trình Tử Thanh đang đứng bên cửa sổ thì nhìn thấy xe của Mặc Trì Úy.
Chết tiệt, tại sao hai người đàn ông đó lại đi theo anh ta? Khi thấy Lục Tử Thâm và Trì Chi Hành từ trên xe bước xuống, lông mày Trình Tử Thanh nhíu chặt lại, nhưng bàn tay to lớn của anh ta vẫn hung hăng nắm chặt cổ tay của Đường Tâm Nhan, sau đó kéo cô ra khỏi phòng.