Sao anh ta lại ở đây? Sao trước kia không phát hiện ra anh ta là một tên đàn ông đeo bám dai dẳng như vậy nhỉ? Sớm biết như vậy thì lúc đầu không nên tiếp xúc quá nhiều với anh ta.
Có lẽ lời cảnh cáo của Mặc Trì Uý đối với mình không phải hoàn toàn vô lý, anh ta có lẽ thật sự là một nhân vật nguy hiểm.
“Tâm Nhan, sao giờ này mọi người mới về? Tại sao tôi gọi điện thoại cho cô, cô lại không nhận? Có phải cô muốn cho tôi lo lắng điên lên không hả?”
Lúc Trình Tử Thanh nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì liền lập tức xông tới trước mặt cô, sốt ruột hỏi.
Ngữ khí tràn đầy tính chất vấn kia của anh ta khiến Đường Tâm Nhan cực kỳ bất mãn.
“Tử Thanh, tôi và mẹ đến nhà bạn chơi thì có liên quan gì tới anh?” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, không hề có bất cứ cảm xúc nào.
“Vậy tại sao không nghe điện thoại? Cô có biết là tôi đã gọi cho cô rất nhiều cuộc không.”
Trình Tử Thanh sốt ruột gào lên.
Hàng mày Đường Tâm Nhan cau chặt vào nhau, dùng chìa khóa mở cửa nhà ra.
“Tâm Nhan…” Thấy Đường Tâm Nhan ôm đứa nhỏ muốn vào nhà mà không thèm để ý đến mình, Trình Tử Thanh liền sốt sắng chặn ngay trước người cô, thái độ hôm nay Đường Tâm Nhan đối với anh ta khiến Trình Tử Thanh cực kỳ không vừa lòng.
“Trình Tử Thanh, rốt cuộc anh muốn làm gì? Giữa chúng ta nhiều nhất cũng chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, tôi đi đâu thì liên quan gì tới anh? Sao tôi phải báo cáo với anh? Mời anh tránh ra cho.”
Trình Tử Thanh cứ luôn dây dưa khiến Đường Tâm Nhan có hơi tức giận.
“Cô…” Đột nhiên nghe thấy giọng nói tràn đầy lạnh lẽo của Đường Tâm Nhan, cả người Trình Tử Thanh đều sững sờ, lúc anh ta phản ứng lại thì Đường Tâm Nhan đã dẫn theo đứa nhỏ và mẹ vào nhà, vả lại còn ngay trước mặt anh ta đóng cửa lại.
Nhìn cửa nhà đóng chặt, đáy mắt Trình Tử Thanh xẹt qua một tia tàn nhẫn.
Đường Tâm Nhan, cô đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách cô là người phụ nữ của Mặc Trì Uý, cho dù chỉ là đã từng thì tôi cũng muốn đuổi tận giết tuyệt.
Tia sáng lạnh nơi đáy mắt Trình Tử Thanh khiến người ta không rét mà run, dựng hết tóc gáy.
Tuy lần này nhốt Trình Tử Thanh ở bên ngoài, nhưng trong lòng Đường Tâm Nhan lại có một loại lo âu khó hiểu.
Anh ta rốt cuộc là ai? Nếu anh ta tiếp cận mình với mục đích nào đó thì rốt cuộc đó là mục đích gì?
Đường Tâm Nhan nằm trên giường, trong đầu có quá nhiều nghi vấn nhưng lại không tìm được chút manh mối nào.
Làm sao bây giờ? Sau này mình phải tiếp xúc với anh ta như thế nào? Nếu anh ta làm hại đến mẹ và con trai thì mình phải làm sao?
Đường Tâm Nhan lật qua lật lại trên giường không ngủ được, cuối cùng sau một hồi do dự rất lâu thì liền gọi điện thoại cho Mặc Trì Uý.
Mặc Trì Uý vừa làm xong bài tập phục hồi thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Trì Chi Hành đứng bên cạnh tùy ý liếc số điện thoại gọi đến một cái.
“Là người phụ nữ của anh.” Khi Trì Chi Hành thấy là số của Đường Tâm Nhan thì không khỏi khiếp sợ hét lên.
“Tâm Nhan?”
Mặc Trì Uý cũng không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ gọi điện thoại cho mình, anh nhanh chóng lăn xe lăn đến trước điện thoại, sau khi xác nhận lại lần nữa thật sự là cô gọi đến thì liền kích động cầm điện thoại lên.
“Được rồi, em đi trước đây.”
Nhận được ánh mắt tỏ ý của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành liền thức thời lập tức xoay người rời đi.
Sau khi hít sâu mấy hơi để ổn định lại cảm xúc thì Mặc Trì Uý mới nhấn phím nghe máy.
“Mặc Trì Uý, là anh sao?” Điện thoại vẫn luôn không có người nghe máy, ngay lúc Đường Tâm Nhan định cúp điện thoại thì bên tai liền vang lên âm thanh đã kết nối, điều này khiến người đã đợi mất một lúc như cô tràn đầy vội vàng hỏi.
“Là anh, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu lạnh băng mà Mặc Trì Uý cố ý thể hiện ra khiến đôi mày đẹp của Đường Tâm Nhan cau chặt lại.
“Trình Tử Thanh rốt cuộc là người nào? Có phải giữa anh và anh ta có ân oán gì không? Mặc Trì Uý, tôi mong anh có thể nói thật cho tôi biết.”
Đường Tâm Nhan trực tiếp mở miệng hỏi, không muốn có bất cứ dây dưa dài dòng gì.
Mặc Trì Uý không ngờ Đường Tâm Nhan sẽ hỏi mình về chuyện của Trình Tử Thanh, lẽ nào… cô gái này đã nhận ra được sự nguy hiểm của Trình Tử Thanh?
“Mặc Trì Uý, anh nói gì đi chứ? Anh ta có phải kẻ địch của anh không?” Đường Tâm Nhan vẫn luôn không nghe thấy anh trả lời nên liền vội vàng hỏi lại lần nữa.
Mặc Trì Uý do dự rất lâu, cuối cùng vẫn mở đôi môi mỏng.
“Đúng vậy, Trình Tử Thanh là kẻ địch của anh, anh ta tiếp cận em là có mục đích, anh ta sẽ làm hại em và con, thậm chí còn cả mẹ. Vậy nên… sau này cách anh ta xa một chút, anh ta chính là một phần tử nguy hiểm.”
Tuy không nói với Đường Tâm Nhan về ân oán giữa mình và Trình Tử Thanh, nhưng Mặc Trì Uý tin rằng với sự thông minh của người phụ nữ của mình thì cô nhất định có thể giữ được khoảng cách với Trình Tử Thanh.
“Được, tôi biết rồi, tạm biệt.”
Không đợi Mặc Trì Uý có bất cứ phản ứng gì, Đường Tâm Nhan đã cúp điện thoại.
Quả nhiên tiếp cận mình là vì có mục đích, thật đáng sợ.
Đường Tâm Nhan cúp điện thoại xong liền nhớ đến những lần tiếp xúc giữa mình và Trình Tử Thanh, nghĩ đến việc anh ta không chút kiêng kỵ mà đi lại trong nhà mình, thậm chí còn có cảnh tượng anh ta chơi đùa với con trai, cô không khỏi có hơi hối hận.
Xem ra sau này thật sự không thể tiếp xúc với anh ta nữa, nếu không không biết khi nào thì quả bom hẹn giờ anh ta sẽ phát nổ.
Đường Tâm Nhan nghĩ tới đây liền thở phào một hơi.
…
Mặc Trì Uý bị Đường Tâm Nhan cúp điện thoại thì trên mặt liền hiện lên vẻ bất lực, nhìn chân phải vẫn luôn không có chút sức lực nào của mình, hàng mày của anh liền nhăn tít.
Trì Chi Hành vẫn luôn đứng ngoài cửa, thấy bên trong qua một lúc lâu không có bất cứ âm thanh nào truyền ra, cậu ta cảm thấy có hơi kỳ quái liền vội vàng đẩy cửa bước vào.
Thấy Mặc Trì Uý cầm điện thoại nhưng trên mặt lại không có bộ dáng vui vẻ, Trì Chi Hành cảm thấy có hơi không ổn.
“Anh tư, sao thế?” Trì Chi Hành đi đến trước mặt Mặc Trì Uý, tràn đầy lo lắng hỏi.
Mặc Trì Uý thở dài một tiếng.
“Cô ấy gọi điện thoại cho tôi là vì muốn biết thân phận của Trình Tử Thanh, có lẽ nếu không có Trình Tử Thanh thì cô ấy sẽ không chủ động gọi cho tôi đâu.”
Mặc Trì Uý nhàn nhạt nói, nghĩ đến việc cô vô tình cúp điện thoại, trong lòng anh có một loại đau đớn nói không nên lời.
“Anh nói với cô ấy rồi?”
Mặc Trì Uý gật đầu.
“Tôi nói với cô ấy, Trình Tử Thanh là kẻ địch của tôi, anh ta tiếp cận bọn họ là vì có mục đích, cô ấy là một người phụ nữ thông minh, trong thời gian sau này cô ấy chắc chắn sẽ giữ vững khoảng cách với Trình Tử Thanh.”
Mặc Trì Uý tràn đầy khổ sở nói.
“Nếu muốn mau chóng gặp được người phụ nữ của mình thì anh nhất định phải tiếp tục kiên trì, sau khi chân của anh hồi phục lại thì anh liền có thể lập tức chạy tới trước mặt cô ấy rồi.”
Trì Chi Hành cổ vũ nói.
Trên môi Mặc Trì Uý xẹt qua một tia trào phúng nhàn nhạt.
“Tôi sẽ không từ bỏ, nhưng tôi thật sự rất sợ tên chó cùng đường Trình Tử Thanh sẽ làm ra chuyện gây hại đến mẹ góa con côi bọn họ.”
Mặc Trì Uý cau chặt mày, trong đôi mắt đen sâu thẳm chứa đầy lo lắng.