Thân hình to lớn của Mặc Trì Úy bao trọn lấy người Đường Tâm Nhan khiến cơ thể mảnh mai của cô trông càng nhỏ bé hơn. Cách hắn nhìn cô cho người ta một cảm giác áp lực nặng nề. Hai tay Đường Tâm Nhan đè lên bờ vai rắn chắc của hắn để chống cự. Do khoảng cách quá gần, hơi thở thanh mát của hắn phả vào làn da mỏng manh của cô, mang theo nguy hiểm tiềm tàng khó nói.
Đường Tâm Nhan thấy tầm mắt của hắn nhìn vào khuôn ngực lộ ra một nửa của mình, vừa bối rối vừa ngượng ngùng, cô đỏ mặt, “Nhìn gì? Thả tôi ra!”
Mặc Trì Úy dường như không nghe thấy lời cô nói, cúi đầu, môi mỏng kề sát bên tai cô nói:
“Bây giờ mới nói tôi thả em ra, có phải muộn rồi không?”
Giọng nói trầm khàn của hắn truyền đến tai, hơn nữa tai là nơi nhạy cảm, da đầu Đường Tâm Nhan tê rần, đầu óc trống rỗng, trong không khí toàn là mùi hormone nam tính của hắn, cảm giác tê dại ấy khiến ngón chân cô cong lại.
Đường Tâm Nhan ý thức được nếu cứ tiếp tục thế này sẽ rất nguy hiểm nên cô càng dùng sức hơn nữa để đẩy hắn ra. Sự chống cự của cô khiến sắc mặt hắn dần tối sầm lại. Những ngón tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp mịn màng của cô, đôi môi mỏng của hắn mạnh mẽ tấn công môi cô.
Hơi thở mãnh liệt của người đàn ông phả vào môi, điên cuồng như một cơn lốc với sức mạnh có thể nuốt chửng mọi thứ. Đường Tâm Nhan cố hết sức mình nhưng cũng không thể địch lại hắn… Nụ hôn của hắn càng ngày càng mạnh bạo và cuồng nhiệt…
Đường Tâm Nhan là kiểu người bảo thủ trong chuyện nam nữ, trước đây chưa từng hôn nhau sâu như thế này với đàn ông. Tuy nhiên, kỹ thuật của hắn rất thành thạo, với kiểu kích thích thế này, Đường Tâm Nhan dần có phản ứng, cảm giác tê rần như dòng điện chạy dọc sống lưng lên thẳng não khiến hai chân của cô mềm nhũn.
Mặc Trì Úy có thể cảm nhận được sự ngây ngô và non nớt của cô. Hắn không ngờ cô đã kết hôn với Phó Tư Thần nhưng vẫn còn trong sạch, thì bên ngoài đã trao cho hắn, nhưng không ngờ trong chuyện hôn nhau, cô lại “gà mờ” như vậy.
Vì muốn hai người sát gần nhau hơn nữa, hắn vòng tay ôm lấy eo cô, kéo sát cô về phía mình. Khuôn ngực rắn chắc của hắn cộng với bộ ngực mềm mại của cô dính sát lại với nhau. Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc, nhưng ở trước mặt hắn, cô quá sức nhỏ bé, bị hắn ôm chặt như thế này chẳng khác nào như bị giam cầm trong bốn bức tường làm bằng đồng, bằng sắt, dù vẫy vùng thế nào cũng không thể thoát ra được khỏi đây.
Tay của hắn luồn vào trong váy của cô, Đường Tâm Nhan không thể thoát khỏi hắn, trái lại còn bị hắn khống chế hoàn toàn, cảm giác mặc cho người ta xâu xé thật đáng sợ!
Hắn hôn môi cô, cẩn thận dò tìm, nhân lúc cô hít thở, hắn cạy răng cô ra, nhanh chóng tấn công vào sâu bên trong và tận hưởng từng ngóc ngách một trong miệng cô. Đầu óc Đường Tâm Nhan hoàn toàn trống rỗng, toàn thân cô run rẩy, vừa tức giận vừa xấu hổ.
Có phải hắn xem những lời cô nói như gió thoảng bên tai rồi không? Không phải cô đã nói rất rõ ràng lúc ở trên xe rồi sao? Bây giờ còn chưa kết hôn mà hắn đã thế này, nếu như kết hôn rồi, há chẳng phải…
Khi hắn hôn đến cằm của cô, cô thở hổn hển, hét lên với hắn:
“Mặc Trì Úy, tôi không muốn lấy anh nữa!”
Người đàn ông này giống như một con thú hoang dã đang ẩn nấp trên đồng cỏ, còn nguy hiểm hơn cả Phó Tư Thần nữa. Có vẻ như nguyện vọng không muốn hai người quấy rầy nhau sau khi kết hôn của cô sẽ không thành hiện thực rồi!
Mặc Trì Úy ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm mang theo ngọn lửa đang bùng cháy nhìn vào cô, giọng khàn khàn gợi cảm, “Lẽ nào không phải là do em chủ động sà vào lòng tôi?”.
Trong lòng Đường Tâm Nhan dấy lên một nỗi xấu hổ, cô mở to đôi mắt long lanh, xinh đẹp của mình, tức giận nói: “Không hề! Tôi đã giải thích rồi mà, Sơ Thất đuổi theo, vì tôi sợ quá nên mới phải nhảy lên người anh trong vô thức, với lại…” Cô kéo cổ áo lại, “Chỗ này bị bung ra lúc nào, tôi hoàn toàn không biết gì hết. Nói tóm lại, tôi không hề, cũng như chưa từng nghĩ đến việc sẽ phát sinh chuyện này với anh.”