Cố Nhiễm Nhiễm cũng là đến ngày hôm sau, sau khi đã xử lý xong mọi chuyện, mở điện thoại lên mới thấy được tin nhắn mà Đường Tâm Nhan gửi tới.
“Con tớ bệnh rồi.
”
Khi cô ấy nhìn thấy tin nhắn mà Đường Tâm Nhan nhắn lại, vẻ mặt sốt ruột nói với Trì Chi Hành bên cạnh.
“Bệnh rồi sao? Chuyện lúc nào vậy?” Vẻ mặt Trì Chi Hành cũng khiếp sợ.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thoáng qua thời gian tin nhắn gửi tới.
“Mười giờ tối hôm qua, lúc đó chắc là thời điểm mà trời mưa to nhất.
”
Cố Nhiễm Nhiễm tranh thủ thời gian gọi cho Đường Tâm Nhan, điện thoại reo rất lâu, tiếng nói suy yếu của Đường Tâm Nhan mới vang lên bên tai cô ấy.
“Tâm Nhan, sao rồi hả, bây giờ cậu đang ở bệnh viện nào?” Cố Nhiễm Nhiễm gấp gáp hỏi.
Đường Tâm Nhan gửi địa chỉ của bệnh viện cho Cố Nhiễm Nhiễm.
“Nhanh, chúng ta mau đi đến bệnh viện này đi.
” Cố Nhiễm Nhiễm sốt ruột thúc giục Trì Chi Hành, cậu ta cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng khởi động máy.
Trên đường đến bệnh viện, Trì Chi Hành luôn gọi điện thoại cho Mặc Trì Úy nhưng điện thoại của anh vẫn luôn nằm ở trạng thái tắt máy.
“Bây giờ toàn bộ tâm tư của anh ta đã đặt hết trên người của người phụ nữ Mạnh Bạch Chỉ kia, anh ta đã quên mất vợ con mình từ lâu rồi.
”
Vẻ mặt Cố Nhiễm Nhiễm đầy vẻ châm biếm, đối với việc Mặc Trì Úy luôn ở bên cạnh chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ còn đối với vợ con mình thì lại chẳng qua tâm chút nào vốn đã tràn đầy sự bất mãn, bây giờ đứa trẻ phát bệnh rồi cũng không tìm thấy người làm bố như anh ta ở đâu, Cố Nhiễm Nhiễm càng thêm tức giận.
Đối với sự tức giận của người phụ nữ của mình, Trì Chi Hành không có cách nào để biện giải thay cho anh em của mình được, dù sao thì đêm qua lúc cần anh có mặt nhất thì anh lại thật sự không có mặt ở đó.
Rất nhanh, Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành đã đi đến bệnh viện.
Dựa theo tin nhắn của Đường Tâm Nhan mà tìm được phòng bệnh của đứa nhỏ.
“Tâm Nhan, thế nào rồi?”
Cố Nhiễm Nhiễm xông vào phòng bệnh, gấp gáp hỏi.
Đường Tâm Nhan suốt cả đêm không hề chợp mắt, sau khi nghe thấy giọng nói của Cố Nhiễm Nhiễm thì từ từ xoay người lại.
“Không sao rồi, chỉ sốt nhẹ thôi, có lẽ là do cảm lạnh, hiện tại nhiệt độ cơ thể đã ổn định lại rồi.
”
Đường Tâm Nhan mở miệng nói.
Bởi vì cả đêm không ngủ, giọng nói vốn ngọt ngào kia của cô trở nên khàn khàn.
Nhìn thấy tơ máu đỏ trong mắt Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm biết rõ, đêm qua cô đã phải vượt qua trong sự thống khổ và dài dằng dặc cỡ nào.
“Cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, để tớ chăm sóc thằng bé cho.
”
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tớ không sao cả, tớ sẽ không đi đâu.
”
Đôi mắt phượng xinh đẹp vô cùng kia của Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm trên người con trai, tuy là nhiệt độ của cậu bé đã khôi phục trở lại bình thường nhưng Đường Tâm Nhan cũng không dám thả lỏng chút nào.
Trì Chi Hành đi ra ngoài mua chút đồ ăn, sau đó mới một mình lái xe chạy đến bệnh viện nơi Mạnh Bạch Chỉ đang nằm.
“Sao cậu lại tới đây?” Khi nhìn thấy Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trì Chi tiết nhìn thoáng qua Mạnh Bạch Chỉ.
“Anh tư, em có chút chuyện muốn tìm anh, chúng ta đi ra ngoài nói đi.
”
Vẻ mặt Trì Chi Hành biểu hiện trầm trọng làm cho Mặc Trì Úy cảm thấy chuyện này có chút không ổn.
“Anh đi đi, em ở đây chờ anh.
”
Mạnh Bạch Chỉ vừa cười vừa nói.
Tuy là không muốn tách khỏi Mặc Trì Úy, nhưng mà trước mặt anh, cô ta không muốn trở thành một người phụ nữ không hiểu chuyện.
Mặc Trì Úy khẽ gật đầu, đi theo Trì Chi Hành ra khỏi phòng bệnh
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Mặc Trì Úy hỏi.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy tỏ ra vẻ chuyện gì cũng không biết, Trì Chi Hành bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Tiểu Duệ con của anh, đêm qua vừa nhập viện.
”
Trì Chi Hành kể lại những chuyện tối hôm qua cho Mặc Trì Úy.
“Duệ Nhân nhập viện? Chuyện này…” Nghe được tin này, sắc mặt Trì Chi Hành lập tức đại biến, đương nhiên anh còn nhớ rõ hôm qua mưa to cả một đêm.
“Đêm qua em và Nhiễm Nhiễm không ở nhà, là Tâm Nhan tự mình đưa đứa nhỏ đến bệnh viện.
Bởi vì trời mưa cản trở nên khoảng thời gian bắt xe rất lâu, cho nên bây giờ không chỉ có mình đứa nhỏ bị ốm mà ngay cả cô ấy cũng bệnh luôn rồi.
”
Trì Chi Hành nói.
Mặc Trì Úy sốt ruột bấm số điện thoại của Đường Tâm Nhan nhưng mà điện thoại của anh lại tắt máy.
“Bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện chăm sóc đứa trẻ, Nhiễm Nhiễm đang ở bên cạnh cô ấy.
” Nhìn thấy anh tư lộ ra dáng vẻ sốt ruột, Trì Chi Hành nhanh chóng nói.
Nghe thấy Cố Nhiễm Nhiễm đang ở cạnh cô, Mặc Trì Úy thở phào một hơi.
“Tôi đi sắp xếp ở bên này một lát rồi sẽ nhanh chóng đi đến bệnh viện thăm mẹ con bọn họ.
”
Đối với quyết định của Mặc Trì Úy, Trì Chi Hành cũng không đưa ra bất kì ý kiến gì.
“Anh tư, anh định cứ ở đây chăm sóc người phụ nữ này mãi ư?”
Trì Chi tiết đột nhiên hỏi.
“Tôi…” Mặc Trì Úy hơi nhíu mày: “Bác sĩ đã nói cho tôi biết rất rõ ràng tình trạng bây giờ của Bạch Chỉ đều là do việc hiến thận cho Tiểu Nghê mà ra, cậu nghĩ tại khoảng thời gian cuối cùng này của cô ấy mà tôi lại cô vô tình rời đi, như vậy là lựa chọn đúng đắn sao?”
Mặc Trì Úy đầy bất đắc dĩ nói, nếu như không phải vì hiến thận cho Tiểu Nghê, Mạnh Bạch Chỉ cũng sẽ không đến nổi sắp mất đi tính mạng, Mặc Trì Úy không thể làm được loại chuyện bỏ cô ta lại này.
Nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ tự trách của anh tư, Trì Chi Hành bất đắc dĩ lắc đầu.
“Anh ở nơi này chăm sóc cô ta, em quay về bệnh viện lo cho hai mẹ con bọn họ, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu.
”
Mặc Trì Úy nặng nề vỗ lên vai Trì Chi Hành một cái.
“Hai mẹ con bọn họ nhờ cả vào cậu và Nhiễm Nhiễm.
”
Trì Chi Hành làm tư thế OK sau đó xoay người rời đi.
Cậu ta lái xe chạy về bệnh viện chỗ Tiểu Duệ nằm.
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm từ trong phòng bệnh đi ra, Trì Chi Hành nhanh chóng bước tới.
“Thế nào rồi, cậu bé đã tỉnh lại chưa?”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu.
“Tỉnh lại rồi, bây giờ Tâm Nhan đang chăm sóc nó, em đi lấy ít nước.
”
Trì Chi Hành nhận lấy cái ly trong tay cô ấy.
“Em vào trong chăm sóc bọn họ, để anh đi lấy nước cho.
”
Cố Nhiễm Nhiễm trở về phòng bệnh, đi tới trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, cậu đi nghỉ ngơi một chút đi, nếu không thì cơ thể sẽ không chịu nổi đâu.
”
Nhìn thấy sắc mặt Đường Tâm Nhan vô cùng nhợt nhạt, Cố Nhiễm Nhiễm thật sự rất lo lắng rằng có thể chỉ một chút nữa thôi cô có thể sẽ ngất xỉu luôn.
Đường Tâm Nhan mỉm cười, việc con trai tỉnh lại làm cho nụ cười trên mặt cô càng thêm sáng lạn.
“Tớ không sao đâu, cậu yên tâm đi, vì con trai, tớ sẽ không để mình bị ngã gục đâu.
”
Ánh mắt Đường Tâm Nhan nhìn chằm chằm con trai tràn ngập sự cưng chiều, con trai nở nụ cười trở lại làm cho cô càng hạnh phúc hơn ai hết.
“Có thể là một lát nữa Mặc Trì Úy sẽ đến đây, Chi Hành vừa đi tìm anh ta.
”
Cố Nhiễm Nhiễm nói chuyện này cho Đường Tâm Nhan nghe.
Mặc Trì Úy? Trong khoảng thời gian này, dường như đây là lần đầu tiên Đường Tâm Nhan nghe được tên anh, mình thì dọn đến ở chỗ Cố Nhiễm Nhiễm cũng chừng mười ngày, hai người ngay cả điện thoại cũng không hề liên hệ.
“Vậy sao? Anh ấy là bố của đứa nhỏ, anh ấy đến thăm nó, tớ sẽ không ngăn cản.
”
Đường Tâm Nhan thản nhiên nói.
“Hai người định cứ mãi chiến tranh lạnh như vậy ư? Có muốn thừa dịp này mà trò chuyện với nhau một chút hay không?” Cố Nhiễm Nhiễm thăm dò hỏi.
Đôi mày thanh tú của Đường Tâm Nhan hơn chau lại.
“Được, chẳng qua là cũng phải chờ anh ấy đến mới có thể đàm phán, không phải sao?”
Nghe thấy ngữ khí của Đường Tâm Nhan còn được xem là bình tĩnh, Cố Nhiễm Nhiễm cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi.
.