Khi Đường Tâm Nhan nói đến chỗ Phượng Cừ diễn không tốt, Mặc Trì Úy lập tức xác định anh ta nhất định là đang cố ý. Một vòng ánh sáng bí hiểm chậm rãi hiện lên trong ánh mắt anh.
“Nhanh ăn đi, anh cũng không muốn người phụ nữ của mình bởi vì làm việc mà bị đói bụng.”
Mặc Trì Úy vừa cười vừa nói.
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu thưởng thức những món ăn ngon trước mặt.
Vốn là anh muốn để cho Giản Thành đưa cô về biệt thự nghỉ ngơi, nhưng mà cô lại rất kiên trì ở lại phòng bệnh, điều này làm cho Mặc Trì Úy cảm thấy hết cách.
“Ban ngày thì em không thể nào chăm sóc được cho anh, cho nên buổi tối em nhất định phải ở lại mới được.”
Đường Tâm Nhan kiên trì muốn ở lại, Mặc Trì Úy cũng rất bất đắc dĩ, đành phải để cho người mới đến phòng bệnh là Lục Tử Thâm sắp xếp thêm một cái giường nữa đặt vào trong phòng.
“Nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Hai cái giường được đặt rất gần nhau, bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy có thể dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nghe lời, nhắm đôi mắt trong veo như suối kia lại. Có lẽ bởi vì công việc ban ngày quá mệt mỏi cho nên vừa nằm lên giường một chút, cô đã chìm vào giấc ngủ.
Vẻ mặt Mặc Trì Úy đầy cưng chiều nhìn Đường Tâm Nhan đang say ngủ, cho đến khi bên tai vang lên tiếng hít thở đều đặn của cô, anh mới cầm lấy điện thoại, bấm vào số của Trì Chi Hành.
Rạng sáng ngày hôm sau, Đường Tâm Nhan mở mắt. Khi nhìn thấy đôi mắt sâu như biển của Mặc Trì Úy thì không khỏi tỏ ra ngượng ngùng.
“Em… em rõ ràng nói là muốn chăm sóc cho anh, nhưng em lại ngủ mất rồi.” Vẻ mặt cô thấy có lỗi nhìn anh.
Mặc Trì Úy mỉm cười.
“Không sao đâu, vết thương cũng không phải là quá đau.”
Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan một cái, Mặc Trì Úy mới để cho cô xuống giường rửa mặt.
“Hôm nay em còn phải đi quay phim, sẽ tranh thủ về sớm một chút.” Sau khi rửa mặt xong, Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt Mặc Trì Úy, dịu dàng nói.
“Được, anh sẽ ở phòng bệnh chờ em.” Hai người lại quyến luyến thêm một lát, sau đó cô mới lưu luyến không rời mà rời đi.
Cố Nhiễm Nhiễm đã sớm đứng chờ ở cổng bệnh viện, nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi ra thì lập tức mở cửa xe.
“Mau ăn sáng đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm mang bữa sáng mình đã chuẩn bị từ trước đưa cho Đường Tâm Nhan.
“Hôm nay đạo diễn sắp xếp rất nhiều nội dung quay, vậy thì chúng ta có thể nhanh chóng hoàn tất cả các cảnh.” Cố Nhiễm Nhiễm vừa lái xe vừa nói với Đường Tâm Nhan.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp như hoa nở ra một nụ cười thản nhiên.
Hai người rất nhanh đã đến studio.
“Phượng Cừ không tới sao?” Quét mắt nhìn quanh một vòng cũng không thấy Phượng Cừ đâu, đôi mày thanh tú của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại. Cảnh quay hôm nay toàn bộ là cảnh của mình và anh ta, một khi anh ta không đến thì chính mình đây cũng chỉ có thể đợi.
Cố Nhiễm Nhiễm cũng không ngờ tới người luôn đến sớm như Phượng Cừ vậy mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện.
“Đạo diễn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Phượng Cừ vẫn chưa đến?” Đường Tâm Nhan đi đến trước mặt đạo diễn, gấp gáp hỏi.
“Cậu ta…” Đạo diễn thở dài một hơi: “Cậu ta nói hôm nay trong người không thoải mái, không có cách nào đến đây quay được, cho nên… sự chuẩn bị của chúng ta hôm nay toàn bộ đều tan thành bọt nước.”
Đạo diễn bất đắc dĩ nói.
“Trong người không thoải mái? Làm sao có thể chứ! Hôm qua không phải anh ta còn rất có tinh thần hay sao?” Đôi mày của Đường Tâm Nhan càng nhăn chặt lại, cô đột nhiên hiểu ra, việc hôm nay Phượng Cừ không đến nhất định là do anh ta cố ý.
Đường Tâm Nhan lập tức bấm vào số điện thoại của Phượng Cừ.
Điện thoại chỉ reo lên hai tiếng thì Phượng Cừ đã nhấc máy. Giọng nói mang theo ý cười vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, xin lỗi nha, hôm nay tôi không được khoẻ lắm, cảnh quay của chúng ta chỉ có thể lùi lại thôi.” Phượng Cừ nói.
Nghe thấy giọng nói vô cùng khỏe mạnh của anh ta, Đường Tâm Nhan bóp chặt điện thoại.
“Phượng Cừ, anh đang cố ý đúng hay không? Anh biết rõ tầm quan trọng của bộ phim này đối với chúng tôi, vậy mà anh lại giả vờ bị bệnh, anh làm như vậy thật sự là không có đạo đức nghề nghiệp.”
Đường Tâm Nhan nổi giận nói, chẳng qua là Phượng Cừ ở phía đầu dây bên kia lại tỏ ra không để ý gì cả.
“Tâm Nhan, tôi là diễn viên chính của bộ phim này, chuyện cảnh quay bị cắt bỏ cũng đâu phải là trách nhiệm của tôi. Hơn nữa… hơn nữa tôi đã phối hợp với mọi người hoàn thành việc quay bổ sung các cảnh, đó là bởi vì cô, chẳng qua bây giờ tôi phát hiện ra sự lương thiện của tôi không có được bất cứ sự hồi đáp nào cả, cho nên những cảnh kế tiếp tôi sẽ không quay nữa. Các người… tự mình nghĩ cách giải quyết đi.”
Đối với sự uy hiếp của Phượng Cừ, sắc mặt Đường Tâm Nhan hết sức khó coi.
“Phượng Cừ, so với sự tưởng tượng của tôi thì anh hèn hạ hơn rất nhiều.”
Nói xong câu này, cô trực tiếp ngắt điện thoại.
Khi Đường Tâm Nhan và Phượng Cừ nói chuyện, đạo diễn và Cố Nhiễm Nhiễm cũng có chú ý tới, sắc mặt hai người nhất thời có chút khó coi.
Ở trong ngành giải trí lâu như vậy, uy hiếp thẳng thừng như Phượng Cừ vậy thật sự là rất hiếm thấy.
“Nếu như cậu ta không quay, vậy thì bộ phim này của chúng ta thật sự là phải bỏ đi rồi.” Đạo diễn bất đắc dĩ nói, ông cũng luôn hy vọng bộ phim này có thể công chiếu, hy vọng thông qua bộ phim này làm cho danh tiếng mình vang xa, nhưng mà bây giờ…
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Cố Nhiễm Nhiễm và đạo diễn, trong lòng Đường Tâm Nhan cũng tràn đầy tự trách, nếu như không phải vì mình, Phượng Cừ làm sao có thể làm ra chuyện như thế này?
“Tìm nhân vật nam chính một lần nữa, đổi anh ta đi.” Giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên, làm cho mọi người nghe thấy đều giật mình.
Nhất là Đường Tâm Nhan, khi nhìn thấy người đến là Mặc Trì Úy, cô cũng hít sâu một hơi.
Cô gấp gáp chạy tới.
“Không thể trách tôi được, là anh tư nói không thể không đến studio, anh ấy uy hiếp tôi, tôi chỉ có thể đưa anh ấy đến đây.” Trì Chi Hành dìu Mặc Trì Úy, nhanh chóng giải thích.
“Vết thương của anh còn chưa khỏi, sao lại rời khỏi bệnh viện chứ? Anh muốn làm cho em lo lắng chết hay sao?” Giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan lộ ra một chút lo lắng.
Bàn tay của Mặc Trì Úy chậm rãi vuốt ve khuôn mặt của cô.
“Yên tâm đi, chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, em cứ để anh ngày nào cũng ở lại bệnh viện, anh cũng nhịn không được, không bằng tới đây xem xem.” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy tựa như rượu ngon ngàn năm, tràn ngập hương vị đậm đà.
“Tổng giám đốc Mặc, anh không sao chứ?”
Đạo diễn và phó đạo diễn cũng chạy đến chỗ Mặc Trì Úy.
“Đổi nhân vật nam chính đi, tìm một người khác thích hợp hơn.”
Mặc Trì Uý nói ra, giọng nói tràn ngập từ tính và sự kiên định.
“Chuyện này…” Nghe thấy sự quyết định của Mặc Trì Úy, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
“Tổng giám đốc Mặc, việc này sẽ để lại cho anh rất nhiều tổn thất, dù sao thì tiền thù lao đóng phim của Phượng Cừ cũng đã trả rồi, hơn nữa nếu như lại quay lại một lần nữa, vậy sẽ cần một số tiền đầu tư mới.” Đạo diễn nói.
Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy cong lên, lộ ra một nụ cười mang ý vị sâu xa, lan ra cả khuôn mặt tuấn tú của anh.
“Các người cho là tôi sẽ để ý đến số tiền này ư? Vợ của tôi thích bộ phim này, cho nên nó nhất định phải được chiếu, chỉ cần vợ tôi vui vẻ, bao nhiêu tiền tôi cũng không tiếc.”
Đôi mắt tràn ngập sự cưng chiều của anh luôn dừng trên người Đường Tâm Nhan.