Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 661: Bà xã, cẩn thận



Cố Nhiễm Nhiễm vốn dĩ cũng rất muốn lau tóc cho sạch, nhưng giọng nói của Trì Chi Hành như ra mệnh lệnh vậy, khiến cho cô vô cùng không hài lòng.

Nực cười, sao cô phải nghe theo lời cậu ta cơ chứ? Lẽ nào cậu quên mất chuyện cô với cậu đã chia tay rồi hay sao? Cậu ta dựa vào đâu mà có thể dùng giọng nói như vậy nói chuyện với cô cơ chứ?

Cố Nhiễm Nhiễm dùng sức cầm chiếc khăn mặt ném thẳng lên người Trì Chi Hành.

“Nếu như anh mà còn không mau lái xe, tôi sẽ lập tức xuống xe đó.” Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói.

Ánh mắt ngang ngược của Cố Nhiễm Nhiễm rơi trên người Trì Chi Hành.

Quen biết Cố Nhiễm Nhiễm bao nhiêu năm như vậy rồi, Trì Chi Hành biết rất rõ, cô là một người phụ nữ đã nói được là làm được, cô lên xe của cậu cũng chỉ là không muốn gây thêm bất kì phiền phức nào cho người khác mà thôi.

“Được, tôi lái xe.”

Trì Chi Hành hiểu rõ Cố Nhiễm Nhiễm, chỉ đành khởi động xe, tốc độ xe của anh luôn được bảo đảm vô cùng ổn định.

Trong xe vốn dĩ rất khang trang, nhưng bởi vì bầu không khí khó xử nên biến thành vô cùng nhỏ bé, bầu không khí kỳ dị khiến Cố Nhiễm Nhiễm thật sự cảm thấy, không khoảng một thời gian ngắn nữa, bản thân cô sẽ bị ngạt thở đến ngất xỉu.

Trong lúc tuyệt vọng, Cố Nhiễm Nhiễm không còn cách nào khác, chỉ có thể mở cửa sổ xe. Bởi vì nhiệt độ bên ngoài rất thấp, cho nên lúc cô mở cửa sổ xe ra, một luồng gió lạnh trong phút chốc đã tràn và trong xe, Cố Nhiễm Nhiễm chỉ mặc một bộ quần áo mỏng tang đã phải chiến đấu mấy trận với cơn lạnh.

“Nếu mà lạnh thì đóng cửa sổ lại.”

Nhìn thấy cơ thể Cố Nhiễm Nhiễm không ngừng run lên, Trì Chi Hành cau chặt mày.

“Tôi… không lạnh.” Cố Nhiễm Nhiễm vốn dĩ muốn đóng cửa sổ lại, sau khi nghe thấy câu nói này của Trì Chi Hành lại đột nhiên từ bỏ ý nghĩ đó trong đầu.

Cho dù là có lạnh tới chết, cũng sẽ không để người đàn ông đó khinh thường.

Rõ ràng trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân không nên đối đầu với Trì Chi Hành, chỉ là tất cả những biểu hiện của bản thân, vốn đã không còn đơn giản ở nơi đó nữa mà là… mà là đối đầu với Trì Chi Hành.

Cố Nhiễm Nhiễm à Cố Nhiễm Nhiễm, rõ ràng là cô nói ra câu chia tay với người ta trước, bây giờ cô làm như vậy không thấy rằng bản thân đang già mồm cãi láo hay sao?

Cố Nhiễm Nhiễm nóng lòng muốn tát cho mình hai cái tát thật đau, chỉ có nỗi đau mới có thể khiến bản thân tạm thời quên đi cơn đau xuyên thấu này được.

Bệnh viện khách khách sạn rất xa, cho nên Trì Chi Hành lái xe hơn nửa tiếng đồng hồ mới tới được khách sạn nơi Cố Nhiễm Nhiễm ở.

Nhìn cách trang trí đơn giản của khách sạn, Trì Chi Hành cũng có thể chắc chắn rằng đây là một khách sạn không đạt tiêu chuẩn, sống ở đây, người phụ nữ này không sợ vấn đề an toàn sao?

Cuối cùng cũng tới khách sạn, Cố Nhiễm Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, nếu như còn không quay trở về phòng, cơ thể cô có lẽ sẽ bị đóng băng mất.

Cố Nhiễm Nhiễm đang định mở cửa xe thì đột nhiên Trì Chi Hành lại điều khiển xe quay đầu.

“Trì Chi Hành, anh làm như vậy là ý gì chứ? Anh định đưa tôi đi đâu?” Cố Nhiễm Nhiễm phát hiện Trì Chi Hành lái xe rời khỏi khách sạn mình ở liền hoảng sợ hét lên.

“Khách sạn này không an toàn, chúng ta… về nhà.” Đôi tay Trì Chi Hành siết chặt vô lăng, con ngươi đen sâu thẳm như biển chảy sóng dữ, ánh mắt lưu chuyển rất kiên định.

Về nhà? Nghe thấy hai chữ này, Cố Nhiễm Nhiễm trong một khoảnh khắc sững sờ người, cả cơ thể đều choáng váng, qua một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại được.

“Trì Chi Hành, dừng xe.” Cố Nhiễm Nhiễm hét lớn, chỉ có điều hình như Trì Chi Hành không hề nghe thấy vậy, cho nên… cho nên tăng thêm tốc độ xe.

“Trì Chi Hành, anh dừng xe lại cho tôi, tôi không muốn về nhà với anh.” Để khiến Trì Chi Hành dừng xe, Cố Nhiễm Nhiễm đã làm ra một chuyện nguy hiểm nhất trong cuộc đời cô.

Cho nên cô… cho nên cô đã đưa tay ra giành lấy vô lăng, động tác nguy hiểm như vậy, khiến cho chiếc xe lập tức mất đi thăng bằng.

Vẫn may Trì Chi Hành đạp phanh gấp kịp thời, nếu không cậu thật sự cũng không dám tưởng tượng tiếp theo sau đó sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm như thế nào.

“Cố Nhiễm Nhiễm, cô điên rồi à?”

Trì Chi Hanh thật sự tức giận rồi, trước giờ cậu chưa từng to tiếng đối với Cố Nhiễm Nhiễm như vậy, cho nên… cho nên to tiếng hét lên với cô như vậy, tiếng hét như thế, khiến cho bản thân Cố Nhiễm Nhiễm cũng bị hoảng sợ mình một trận.

“Anh… anh hung dữ với tôi sao?” Cố Nhiễm Nhiễm nhìn Trì Chi Hành bằng khuôn mặt ngờ vực, có chút không dám tin, trước giờ luôn đối xử dịu dàng đặc biệt đối với cô, ngay cả khi bản thân cô bởi vì một số lý do mà chia tay với cậu, cậu cũng chưa từng khiển trách bản thân cô với sự tức giận khó chịu như vậy.

“Lẽ nào không nên hung dữ sao? Cô có biết rằng, động tác vừa rồi của cô nguy hiểm như thế nào không hả? Nếu như tôi không giẫm phanh gấp xe kịp thời, chúng ta sẽ đâm thẳng vào chiếc xe ở phí trước mặt, thậm chí có thể gây ra sự cố làm thiệt mạng nhiều người đó cô có biết không hả?”

Trì Chi hành vẫn như cũ tức giận không nguôi.

Cố Nhiễm Nhiễm liên tục hít vài hơi thật sâu, nỗi đau trong lòng khiến nơi đáy mắt Cố Nhiễm Nhiễm phủ một tầng sương mù.

“Trì Chi Hành, chúng ta đã chia tay rồi, không được phép tiếp cận tôi thêm nữa, tôi không muốn nhìn thấy anh.”

Cố Nhiễm Nhiễm mở cửa xe, khuôn mặt phẫn nộ bước xuống xe.

Chết tiệt, nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm rời đi không chút do dự, lông mày Trì Chi Hành nhíu chặt lại với nhau.

Cậu cũng từng nghĩ tới chạy lên đuổi theo, chỉ là cậu cũng biết rõ, cho dù bản thân có đuổi theo, Cố Nhiễm Nhiễm cũng sẽ không quan tâm tới cậu.

Nhìn Cố Nhiễm Nhiễm phẫn nộ bước lên xe taxi, Trì Chi Hành cũng chỉ đành bất lực thở dài một hơi.

Đường Tâm Nhan ở trong bệnh viện hai ngày đã làm loạn lên đòi xuất viện, không còn cách nào khác, Mặc Trì Úy không chịu nổi nũng nịu, chỉ đành sai người đi làm thủ tục xuất viện cho cô.

“Cô gái, em chắc chắn không sao chứ?” Cho dù là bác sĩ đã đồng ý cho Đường Tâm Nhan xuất viện, Mặc Trì Úy vẫn như cũ không chắc chắn lắm cứ hỏi mãi.

Nhìn Mặc Trì Úy không biết đã hỏi mình bao nhiêu lần, Đường Tâm Nhan một mặt bất lực.

“Ông xã, anh đã hỏi em rất rất nhiều lần rồi, anh có chắc là vẫn muốn hỏi tiếp hay không? Nếu như còn hỏi thêm nữa, anh sẽ biến thành gà mẹ của mẹ chồng thực sự đó.”

Một tia sáng ranh mãnh lóe lên trong đôi mắt mơ màng hơi nheo lại của Đường Tâm Nhan.

Gà mẹ của mẹ chồng? Đây là thứ gì chứ?

Mặc Trì Úy cau chặt mày, khuôn mặt đầy hoài nghi.

“Mẹ chồng gà.” Nói xong ba chữ này, Đường Tâm Nhan vui vẻ đi về hướng cửa chính.

Mẹ chồng gà? Bị người phụ nữ của chính mình dùng từ ngữ như vậy để hình dung bản thân, khuôn mặt Mặc Trì Úy vô cùng bất lực.

Nha đầu thối, đợi anh bắt được em, anh sẽ… không bỏ qua cho em đâu

Mặc Trì Úy bước những bước lớn đi về phía Đường Tâm Nhan.

Rời khỏi bệnh viện là chuyện Đường Tâm Nhan vui vẻ nhất.

“Bà xã, cẩn thận.” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan bởi vì vui sướng mà suýt chút nữa bị ngã, Mặc Trì Úy nhanh chóng chạy tới trước mặt cô, kịp thời đỡ được eo cô.

“Em…” Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy có chút trách cứ đan xen sự quan tâm lo lắng nơi đáy mắt, Đường Tâm Nhan lè lưỡi một cách tinh quái.

“Không phải em cố ý đâu, em đảm bảo sau này sẽ đi lại cẩn thận ạ.”

Đường Tâm Nhan dơ một ngón tay ra làm cử chỉ đảm bảo.

“Bà xã, em khiến anh không vui rồi.” Mặc Trì Úy cô ý tỏ ra vẻ rất không vui, đôi mắt sâu như biển khơi ấy đang dán chặt ánh nhìn lên người Đường Tâm Nhan với mưu đồ xấu xa.

Giận rồi sao? Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan có chút bối rối.

Khi Mặc Trì Úy hơi quay mặt sang một bên, Đường Tâm Nhan ngay lập tức hiểu ý anh, và một nét đỏ ửng ngượng ngùng xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngay sau đó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv