Khi Đường Tâm Nhan đi ra khỏi phòng, Triệu Hân Hân đã thảm hại rời khỏi biệt thự rồi.
“Cô ta đi rồi?” Nghe lời người giúp việc nói, Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên, với hiểu biết của cô về Triệu Hân Hân, cô ta sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào tiếp xúc với người đàn ông của mình.
“Không sai, nửa tiếng trước cô ấy đã đi rồi ạ, cậu chủ kêu cô ấy đi xem ít đồ, sau đó cô ấy rời khỏi phòng sách thì liền vội vàng rời đi, nhìn dáng vẻ, sắc mặt thì không ổn lắm.”
Người giúp việc nói cho Đường Tâm Nhan biết cảnh Triệu Hân Hân rời đi.
Đường Tâm Nhan nhướn mày.
Rời đi cũng tốt, vừa hay mình có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần đối mặt với cô ta nữa.
“Dậy rồi hả?” Mặc Trì Úy đi xuống tầng, nhìn thấy người phụ nữ của mình thoải mái ngồi dựa vào ghế sofa, trên mặt không kìm được mà để lộ ra sự cưng chiều của mình.
“Anh thì sao? Anh đã nói gì với Triệu Hân Hận vậy? Sao cô ta lại cứ thế rời đi?” Nhìn thấy Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan lập tức đứng dậy, chạy tới trước mặt anh, vội vàng hỏi.
“Bà xã, hình như em rất để ý tới chuyện của người phụ nữ đó thì phải? Anh mới là chồng của em cơ mà?” Ngón trỏ thon dài của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng vuốt ve cằm Đường Tâm Nhan, cố ý tinh nghịch nói bên tai cô.
Hơi thở nóng rực phả vào tai Đường Tâm Nhan khiến khuôn mặt nhỏ bé của cô nhiễm một vùng đỏ ửng.
“Mau nói cho em biết đi, người ta thật sự rất muốn biết mà.” Giọng Đường Tâm Nhan thẹn thùng, vang vào tai Mặc Trì Úy lại khiến trái tim người đàn ông như được rót đầy mật ngọt, khiến anh kích động.
“Nói cho em nghe cũng được thôi, nhưng mà trước khi nói cho em biết thì em phải làm một chuyện này đã.” Không đợi Đường Tâm Nhan có bất cứ phản ứng nào, đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy đã hôn lên cánh môi hồng của cô.
Nụ hôn nồng nhiệt chợt đến này khiến Đường Tâm Nhan hết đường trốn thoát, hơi thở nóng rực dần dần bủa vây lấy cô.
Một lúc sau, cuối cùng Mặc Trì Úy cũng kết thúc nụ hôn, thế nhưng sự trêu đùa của anh vẫn không dừng lại, ngón trỏ của anh lại sờ lên đôi môi đỏ hơi sưng của Đường Tâm Nhan.
“Bà xã, em vẫn giống với trước kia…” Mặc Trì Úy kề môi bên tai Đường Tâm Nhan, sau đó mới chầm chậm mở miệng.
“Ngọt.”
Mặc dù chỉ có một chữ ngắn ngủi, nhưng hơi thở mờ ám vẫn luôn quanh quẩn bên tai Đường Tâm Nhan, khiến hơi thở Đường Tâm Nhan trở lên gấp gáp.
Tất cả những người giúp việc nhìn thấy Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan lên, họ đều biết điều rời khỏi phòng khách.
Mãi cho tới khi bụng Đường Tâm Nhan phát ra những tiếng lộc cộc, lộc cộc, Mặc Trì Úy mới ôm Đường Tâm Nhan đi vào phòng khách.
“Có phải anh đã cho Triệu Hân Hân xem đoạn video trong nhà bếp tối hôm qua không?” Đường Tâm Nhan nhận lấy bát cháo hải sản mà người giúp việc đưa tới, cười hỏi.
Bàn tay lớn của Mặc Trì Úy dịu dàng rơi xuống đôi má mềm mại của Đường Tâm Nhan.
“Người phụ nữ thông minh.”
Thảo nào người phụ nữ kia rời đi một cách thảm bại như vậy, nếu như là cô, cô cũng sẽ không còn mặt mũi nào ở lại nơi này nữa…
…
Triệu Hân Hân về tới phòng bệnh ở bệnh viện, mặt mày vô cùng khó coi.
“Sao vậy? Mới sáng sớm mà ai đã chọc tức tới con gái cưng của bố rồi?” Giáo sư Triệu nhìn thấy sắc mặt khó coi của con gái cưng, ông bất giác hơi lo lắng.
Mặc dù cơ thể vẫn còn rất yếu, thế nhưng giáo sư Triệu vẫn gắng sức ngồi dậy.
“Ngoại trừ người phụ nữ tiện nhân Đường Tâm Nhan kia thì còn có ai nữa?” Khi nhắc tới Đường Tâm Nhan, sắc mặt Triệu Hân Hân trở nên càng khó coi hơn, cô ta cắn răng nghiến lợi nói ra ba chữ Đường Tâm Nhan.
“Đường Tâm Nhan? Tối qua con… con không tới đây, bố gọi điện cho con nhưng không có người nghe máy, con… con ở nhà họ Mặc?”
Giáo sư Triệu lo lắng hỏi, ông đã khuyên cô con gái này của mình này quá nhiều rồi, nhưng cô ta…
“Bố, bố đừng nghĩ tới chuyện ngăn cản con, bố hiểu tính con mà, chỉ cần thứ mà con muốn, con nhất định sẽ tranh cho bằng được, nếu như con không có được, con cũng sẽ tiêu diệt người có được kia, vậy nên Đường Tâm Nhan… nhất định phải chết.”
Khi nói ra bốn chữ cuối này, nó khiến giáo sư Triệu phải hít một hơi lòng.
Làm bố, quả thật ông quá hiểu người con gái này, sự dịu dàng lúc bình thường chỉ là một hình tượng giả mà thôi, là thứ mà cô ta dùng để che giấu sự tàn nhẫn kia, thậm chí ngay cả đàn ông cũng sợ.
“Hân Hân, con đừng có làm chuyện ngốc nghếch nữa, nếu như Trì Úy biết, nó sẽ không tha cho con đâu, nghe lời bố, chúng ta quay về, bố không điều trị nữa, chúng ta lập tức tới sân bay ngay.”
Vì để phá tan kế hoạch tàn nhẫn kia trong lòng con gái, giáo sư Triệu thẳng thừng rút kim ở tay ra, gắng sức xuống giường.
“Bố, bố điên rồi sao? Bố mau nằm xuống đi.”
Nhìn thấy giáo sư Triệu xuống giường, Triệu Hân Hân giật nảy mình, cô ta vừa ngăn cản, vừa ấn chuông điện ở đầu giường.
Dưới sự giúp đỡ của y tá, cuối cùng giáo sư Triệu cũng nằm xuống giường bệnh.
“Hân Hân, con đừng để bố bận tâm nữa được không?” Giáo sư Triệu khổ sở khuyên giải con gái.
Triệu Hân Hân không nói gì, cô ta chỉ đắp chăn cho ông ấy, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.
Mãi cho tới khi cảm xúc của giáo sư Triệu bình ổn trở lại cô ta mới lấy điện thoại ra, rời khỏi phòng bệnh, nhanh chóng nhấn một dãy số.
Tới ngày thứ ba, Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan tới phòng bệnh của giáo sư Triệu.
Sau mấy ngày điều trị, cơ thể giáo sư Triệu đã hồi phục lại rất nhiều, nhìn thấy Mặc Trì Úy và Đường Tâm Nhan, ông ngồi dậy khỏi giường bệnh.
“Trì Úy, đúng là khó thấy, cậu vẫn còn nhớ tới việc tới thăm tôi, Hân Hân gây phiền cho hai người quá rồi.” Giáo sư Triệu ngại ngùng nói, còn về cô con gái Triệu Hân Hân này, ông không còn cách nào khác nữa rồi.
Đường Tâm Nhan nhìn một cái, không thấy Triệu Hân Hân đâu, điều này khiến cô hơi bất ngờ, bố nằm viện tiếp nhận điều trị, người làm con gái này không phải nên ở lại trong bệnh viện chăm sóc bố mình hay sao?
“Mấy ngày nữa chúng tôi sẽ về nước, bất kể dùng biện pháp gì tôi cũng sẽ đưa con bé về nước.”
Giáo sư Triệu bảo đảm với Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy mỉm cười.
“Hân Hân không phải cô gái mà ông có thể khống chế được, đừng miễn cưỡng, cứ để mọi chuyện xảy ra tự nhiên đi.” Mặc Trì Úy nhàn nhạt nói, anh quen biết Triệu Hân Hân nhiều năm như vậy, lại không hiểu cô ta nữa sao?
Giáo sư Triệu bất lực thở dài một hơi.
“Người con gái này quả thật là không chịu thua kém gì, Tâm Nhan, nếu như nó khiến cô gặp khó khăn gì, người làm bố tôi này sẽ xin lỗi cô thay cho nói.”
Giáo sư Triệu vừa dứt lời, Đường Tâm Nhan vẫn chưa kịp nói gì, Triệu Hân Hân đã đi vào.
“Bố, tại sao phải xin lỗi? Con đâu có làm gì khiến cô ta gặp khó khăn đâu.” Triệu Hân Hân nói thẳng, đối với sự câu dẫn mà cô ta đã làm với Mặc Trì Úy, cô ta không nhắc một lời nào.
Với sự cố chấp của con gái, giáo sư Triệu tức tới nỗi định tát cô ta một cái, nhưng cơ thể quá yếu ớt, chỉ có thể dùng ánh mắt đầy tức giận cảnh cáo cô ta.
Thế nhưng sự cảnh cáo của ông lại không khiến Triệu Hân Hân có bất cứ quan tâm nào, sau khi đi vào phòng bệnh, đôi mắt đầy sự đố kị nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.