Triệu Hân Hân nằm mơ cũng không ngờ tới, Mặc Trì Úy sẽ bởi vì Đường Tâm Nhan mà phá vỡ nguyên tắc của mình. Khi Mặc Trì Úy ăn miếng thức ăn mà Đường Tâm Nhan đưa tới bên miệng anh, Triệu Hân Hân có một loại cảm giác bị tát vảo mặt đôm đốp.
Nhìn thấy cảnh Triệu Hân Hân lúng túng cúi đầu, đáy mắt Đường Tâm Nhan xoẹt qua một tia giảo quyệt.
“Cô Triệu, cô vẫn chưa hiểu hết được chồng tôi rồi, có những người đàn ông có thể có rất nhiều điều kiên trì, nhưng khi đối mặt với người phụ nữ mình yêu thương, tất cả những kiên trì của anh ấy đều hóa thành mây bay hết, tôi tin đợi tới lúc cô Triệu tìm thấy người đàn ông yêu cô, anh ấy sẽ vì cô mà thay đổi tất cả, cô sẽ có được cảm giác hạnh phúc mà mình không ngờ tới được này.”
Đường Tâm Nhan cười nói, giọng nói ngọt ngào, mỗi một chữ đều chọc vào nơi đau nhất của Triệu Hân Hân.
Bị Đường Tâm nói móc như vậy, Triệu Hân Hân lúng túng tới nỗi muốn tìm một cái hố để nhảy xuống, trong khonagr thời gian ăn tiếp đó, cô ta không dám tùy tiện mở miệng nói chuyện nữa.
Điều này cũng khiến Đường Tâm Nhan thở phào một hơi, dù sao cứ nghe Triệu Hân Hân nói mãi bên tai như vậy là một chuyện rất đau khổ.
Ăn xong bữa tối, Triệu Hân Hân vẫn luôn không có ý rời đi, mặc dù đa số thời gian và ánh mắt của Mặc Trì Úy đều rơi xuống người Đường Tâm Nhan hết, nhưng cô ta vẫn không hề nhắc tới.
Người phụ nữ này định ở đây mãi hay gì? Giáo sư Triệu nằm viện nhưng không có ai chăm sóc, liệu ổn không đấy?
Đường Tâm Nhan nhíu mày.
“Thời gian không còn sớm nữa, Hân Hân, tôi kêu người đưa cô tới bệnh viện.”
Mặc Trì Úy vẫn luôn im lặng, lúc này đột nhiên nói.
“Em… em có thể ở lại đây một đêm được không? Trì Úy, bây giờ đã muộn lắm rồi, chuyện trong bệnh viện em đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ có người chăm sóc bố thôi.”
Triệu Hân Hân nghe nói Mặc Trì Úy định cử người đưa mình rời đi, trong lòng cô ta lộp bộp một tiếng, cô ta lập tức đi tới bên cạnh anh, vẻ mặt cầu xin nhìn anh.
“Cô chắc chắn bệnh viện có người chăm sóc giáo sư Triệu chứ?” Đối với sự cầu xin của Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy sớm đã biết rõ, dù sao cô ta cũng không hề tỏ ra là mình không muốn rời đi.
“Đương nhiên, ông ấy là bố của em, nếu như không sắp xếp ổn thỏa, sao em có thể yên tâm tới đây được? Anh yên tâm đi.”
Nghe thấy trong lời Mặc Trì Uy có sự chuyển biến, Triệu Hân Hân vui tới nỗi suýt thì nhảy lên.
“Được, tôi kêu người giúp việc chuẩn bị phòng cho cô.”
Mặc Trì Úy gọi người giúp việc tới, dặn dò đơn giản một chút.
“Hân Hân, cô cứ tự nhiên nhé, tôi và Tâm Nhan quay về phòng nghỉ ngơi chút, có chuyện thì cô cứ gọi người giúp việc.” Triệu Hân Hân còn đang vì bản thân mình có thể ở lại biệt thự mà vui mừng, nhưng một giây sau, nghe thấy lời này của Mặc Trì Úy…
Dường như cô ta cảm thấy ngọn lửa hy vọng của mình đột nhiên bị một chậu nước lạnh vô tỉnh dụi tắt mất.
“Sao sớm vậy mà anh đã ngủ rồi? Anh…” Thấy Mặc Trì Úy ôm Đường Tâm Nhan rời đi, Triệu Hân Hân hơi gấp gáp, cô ta định ngăn bọn họ lại, nhưng Mặc Trì Úy không cho cô ta bất cứ cơ hội nào, cứ thế đi thẳng lên tầng.
“Cô Triệu, cô đi tới phòng khách với tôi đi.”
Người giúp việc đi tới trước mặt Triệu Hân Hân, nhẹ giọng nói.
Mãi cho tới khi bóng hình Mặc Trì Úy biến mất trong tầm mắt của mình, Triệu Hân Hân mới đi cùng người giúp việc tới phòng khách đã được chuẩn bị.
“Thím Chu, tối nay Trì Úy vẫn uống cafe chứ?”
Triệu Hân Hân vui vẻ hỏi người giúp việc định rời đi.
“Uống ạ, đây là thói quen của cậu chủ, bởi vì cậu ấy sẽ làm việc tới khuya.”
Mặc dù không biết tại sao Triệu Hân Hân lại hỏi cái này, nhưng người giúp việc vẫn thành thật trả lời.
Nghe thấy đáp án như này, trong lòng Triệu Hân Hân thầm vui mừng, sau khi người giúp việc rời đi, cô ta lập tức mở túi của mình ra, lấy ra một chiếc lọ nhỏ xinh xắn có đựng chất lỏng màu trong suốt ra.
“Hôm nay phải dựa vào mày rồi.” Triệu Hân Hân hôn nhẹ lên chiếc lọ, sau đó đi vào phòng tắm.
Sau khi ngâm mình trong bồn tắm dễ chịu, cô ta mặc lên người bộ đồ ngủ gợi cảm, cầm theo chiếc lọ nhỏ, đi ra khỏi phòng.
Bởi vì cô ta ở trong phòng khá lâu nên khi đi ra, người giúp việc gần như đều đã về phòng nghỉ ngơi hết rồi, điều này khiến Triệu Hân Hân càng nhìn thấy hy vọng hơn.
Cô ta lập tức đi vào phòng bếp, nhanh chóng pha một cốc cafe, sau đó bỏ chất lỏng trong lọ vào trong cốc.
Thấy chất lỏng dần hòa vào cafe, trên mặt Triệu Hân Hân lộ ra nụ cười tà ác.
Cô ta hít sâu một hơi, rồi bê cốc cafe đi tới phòng sách của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy đèn trong phòng sách vẫn còn đang sáng, Triệu Hân Hân mỉm cười, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
“Vào đi.”
Giọng nói trầm thấp, chất phác như rượu vang xuyên qua cánh cửa, truyền thẳng vào tai Triệu Hân Hân.
Mặc dù chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng lại vô cùng gợi cảm, khiến Triệu Hân Hân đang đứng ở ngoài cửa có một loại cảm giác trái tim như muốn dâng trào.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Nhìn thấy là Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy nhíu chặt lông mày lại.
“Trì Úy, em biết khi anh làm việc tối cần uống cafe, đây là cafe em tự tay pha đấy.”
Triệu Hân Hân đi từng bước tao nhã tới trước bàn của Mặc Trì Úy, đặt cốc cafe đã được tận tâm chuẩn bị trước mặt anh.
“Cô pha?” Nhìn cốc cafe trước mặt, trong đôi mắt đen láy như biển đêm của Mặc Trì Úy lướt qua một tia ý vị sâu xa.
Triệu Hân Hân gật đầu.
“Em biết kỹ thuật pha cafe của mình không phải rất tốt, cho nên khoảng thời gian này em đã cố ý học rất nhiều, anh thử xem, mùi vị không tệ đâu.”
Triệu Hân Hân nhìn Mặc Trì Úy với ánh mắt đầy kỳ vọng, cô ta tin chỉ cần Mặc Trì Úy uống cafe rồi, kế hoạch của mình sẽ kết thúc hoàn mỹ.
“Ông xã.” Vào đúng lúc Mặc Trì Úy bê cốc cafe lên, Đường Tâm Nhan liền đi vào phòng, nụ cười ngọt ngào khiến trái tim Mặc Trì Úy có một chút rung động.
Cô ta tới đây làm gì? Lúc này không phải cô ta nên ngủ với con rồi hay sao?
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đi vào phòng sách, sắc mặt Triệu Hân Hân biến đổi tức thì.
“Vợ à, sao em còn chưa ngủ nữa?” Cốc cafe vốn dĩ sắp được uống lại bị Mặc Trì Úy đặt xuống bàn.
Đường Tâm Nhan nhún bả vai, đi thẳng tới trước mặt Mặc Trì Úy.
“Nhớ anh rồi nên qua đây xem, không ngờ cô Triệu lại cũng ở đây, xem ra cô Triệu sớm đã định ở lại nhà chúng ta làm khách rồi, nếu không thì cũng sẽ không mang theo bộ đồ ngủ gợi cảm như vậy.”
Sự châm biếm thẳng thừng này của Đường Tâm Nhan khiến sắc mặt Triệu Hân Hân lúc xanh lúc tím.
“Tôi… tôi tới mang cafe cho Trì Úy.”
Triệu Hân Hân lúng túng nói.
Nhìn cốc cafe trên bàn, Đường Tâm Nhan đột nhiên hiểu ra tất cả, sự châm biếm rõ ràng lại lướt qua mắt cô lần nữa.
Cô cố ý đi tới bên bàn, giả vờ thu dọn tài liệu trên bàn, sau đó không cẩn thận một cái.
“Aiyo, đúng là ngại quá mà.” Nhìn thấy cốc cafe bị đổ xuống đất, Đường Tâm Nhan kinh ngạc hét lên một tiếng.
“Cô Triệu, thật sự ngại quá, cafe cô tận tâm chuẩn bị bị tôi làm hỏng rồi, thế nhưng cô yên tâm, tôi sẽ pha lại một cốc khác cho chồng tôi.”
Đường Tâm Nhan không chút giả dối nào, đôi mắt sáng lấp lánh như dải ngân hà mang theo hàm ý sâu xa nhìn Triệu Hân Hân.
“Cô…” Nhìn thấy cốc cafe mình tận tâm chuẩn bị cứ thế bị làm hỏng, Triệu Hân Hân tức đến nỗi chạy thẳng ra khỏi phòng.