Không thể nào, anh không thể lấy cớ như vậy để lừa gạt cô đâu, nhất định phải có sự hiểu lầm nào ở trong đó.
“Cô à, cô có chắc là Trì Úy không có ở đây không?” Đường Tâm Nhan hỏi lại lần nữa.
Cô gái ở quầy lễ tân nghiêm túc gật đầu trước câu hỏi của cô.
“Tôi có thể đảm bảo với cô rằng Tổng giám đốc chưa bao giờ đến đây. Nếu như ngài ấy đã từng đến, tôi sẽ không gạt cô đâu.” Cô gái ở quầy lễ tân vội vàng giải thích, vì sợ rằng Đường Tâm Nhan sẽ không tin lời cô ấy nói.
Hít một hơi thật sâu, nói lời chào tạm biệt với cô gái ở quầy lễ tân, Đường Tâm Nhan xoay người xách vali đi ra khỏi công ty.
Làm thế nào đây? Rốt cuộc là anh đã xảy ra chuyển gì? Tại sao phải gạt cô chứ?
Đường Tâm Nhan nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra rốt cuộc là chỗ nào sai sót.
Đường Tâm Nhan đứng ở cửa công ty không có cách nào khác, đành phải bấm số điện thoại gọi cho Mặc Trì Úy.
Đang cùng với với Phong Tiêu thương lượng với bác sĩ về việc làm thế nào để đưa ra kế hoạch điều trị tốt nhất cho Tiểu Nghê, thì điện thoại của Mặc Trì Úy bất ngờ đổ chuông.
Nhìn thấy đó là số điện thoại của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy hơi kinh ngạc, vào giờ này đáng lẽ ra cô đang quay phim mới phải chứ?
Đi về phía cửa Phong Tiêu chỉ, Mặc Trì Úy cầm điện thoại, đi ra khỏi phòng.
“Vợ à, có chuyện gì vậy? Em nhớ anh rồi à?” Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm khi nghe giọng nói khá ôn hòa của anh.
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô rất tò mò anh sẽ trả lời như thế nào.
“Anh đang…” Mặc Trì Úy có chút do dự, nhưng sau khi do dự, anh lại mở ra đôi môi mỏng: “Anh đang ở công ty, còn có một cuộc họp nữa.”
Nghe được câu trả lời này của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan trong lòng tan nát, anh rõ ràng không có ở công ty, vậy tại sao lại nói dối cô chứ?
Mặc Trì Úy, anh muốn em tin tưởng anh, nhưng anh giải thích thế nào về sự lừa dối của anh đây?
“Vợ à, em có nghe không đó?” Nói xong câu trả lời mà một lúc lâu sau vẫn không có nghe thấy giọng của Đường Tâm Nhan, cho nên Mặc Trì Úy vội vàng hỏi.
Hít một hơi thật sâu.
“Em đang nghe đây, em chỉ muốn biết, tại sao anh lại lừa dối em?” Đường Tâm Nhan hỏi, cô thực sự rất muốn biết Mặc Trì Úy sẽ giải thích với cô như thế nào.
“Lừa dối em?”
Nghe được hai chữ này, đôi mày kiếm của Mặc Trì Úy nhướng lên.
“Em đang ở trước cửa công ty con đây, nhân viên bên trong nói với em rằng anh chưa bao giờ đến công ty con cả.”
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng cô có thể nói ra những lời này một cách bình tĩnh như vậy.
“Em đang ở cửa công ty con sao?” Mặc Trì Úy sửng sốt, có nằm mơ anh cũng không nghĩ rằng Đường Tâm Nhan sẽ đáp chuyến bay đến Ý, hơn nữa còn không thông báo trước cho mình.
“Đợi anh, anh sẽ cho tài xế tới đón em ngay.”
Dặn dò Đường Tâm Nhan không nên tùy ý đi đâu mấy lần liền xong, Mặc Trì Úy mới vội vàng sắp xếp tài xế đến trước cửa công ty đón cô.
Không đến nửa tiếng sau, tài xế lái xe tới trước mặt Đường Tâm Nhan, cung kính cầm lấy hành lý của cô.
“Bà Mặc, mời lên xe.”
Người lái xe mở cửa, cười nói.
Đường Tâm Nhan lên xe, nhưng cô vẫn còn canh cánh trong lòng về việc Mặc Trì Úy đã nói dối cô.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi người lái xe bên cạnh.
“Đi tới lâu đài cổ của ông Phong, ông Mặc đang đợi cô ở đó.”
Người lái xe nói.
Lâu đài cổ của ông Phong? Lẽ nào ông Phong này là ám chỉ Phong Tiêu sao?
Nghĩ tới ánh mắt không muốn gặp cô của Phong Tiêu, Đường Tâm Nhan trong lòng vẫn có chút thấp thỏm bất an.
May mắn thay, người lái xe không nói với cô rằng Mặc Trì Úy đang ở với người phụ nữ khác.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, đôi gò má xinh xắn của Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Người lái xe đưa Đường Tâm Nhan tới tòa lâu đài cổ.
Quả là một tòa lâu đài tráng lệ, rất phù hợp với khí chất và tính cách của Phong Tiêu.
Đứng ở cổng tòa lâu đài cổ, Đường Tâm Nhan không khỏi cảm thán.
“Trì Úy đâu? Lẽ ra anh nên ra ngoài đón cô chứ? Tại sao bây giờ còn chưa đi ra?” Dù sao cũng là lần đầu tiên cô đến lâu đài cổ này, cho nên mọi thứ đối với cô đều rất xa lạ. Đường Tâm Nhan vẫn đứng đợi Mặc Trì Úy đi ra, nhưng chỉ có một người hầu bước ra.
“Bà Mặc, mời đi theo tôi. Ông Mặc bây giờ đang bàn chuyện quan trọng.”
Người hầu đến trước mặt Đường Tâm Nhan, cầm lấy chiếc vali trong tay cô rồi dẫn cô vào trong lâu đài cổ.
Ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh, Đường Tâm Nhan vẫn luôn lo lắng, lòng rất muốn được nhìn thấy Mặc Trì Úy nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng anh đâu, điều này khiến trong lòng Đường Tâm Nhan có chút mất mát.
“Uống tách trà cho hạ hỏa đi.”
Ngay khi Đường Tâm Nhan định gọi cho Mặc Trì Úy, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Cô ngẩng đầu lên theo bản năng.
“Mạnh Bạch Chỉ? Cô… tại sao cô lại ở đây?” Đường Tâm Nhan chấn kinh khi nhìn thấy Mạnh Bạch Chỉ. Kể từ khi Mạnh Bạch Chỉ rời đi, Đường Tâm Nhan đã nghĩ rằng cuộc đời này có lẽ cô sẽ không bao giờ chạm mặt tiếp xúc với cô ta nữa.
“Uống trà đi, tôi tự pha đó. Anh Phong và A Lãnh đều rất thích uống.” Mạnh Bạch Chỉ ngồi đối diện với Đường Tâm Nhan cười nói.
Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng Đường Tân Nham vẫn cầm trà lên uống một hớp.
“Cũng khá lắm, kỹ thuật pha của cô Mạnh đây rất đáng khen.” Đường Tâm Nhan khoa trương nói.
Nghe lời khen của cô, Mạnh Bạch Chỉ khẽ mỉm cười.
“Có thể cô sẽ phải đợi một lúc đó, một lúc nữa A Lãnh mới xuống lầu.” Mạnh Bạch Chỉ nhẹ nhàng nói, nghe được lời nói này của cô ta, Đường Tâm Nhan dường như cảm thấy cô ta mới là người phụ nữ của Mặc Trì Úy vậy, còn cô chẳng qua chỉ là một người khách.
Cái quái gì vậy?
“Tôi ngồi đây đợi, sau khi anh ấy xong việc, sẽ tìm tôi ngay lập tức.”
Đường Tâm Nhan nở nụ cười ngọt ngào nói, mặc dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù cô không biết tại sao Mặc Trì Úy lại nói dối mình, nhưng lần này, Đường Tâm Nhan không hề nghi ngờ, cho dù Mạnh Bạch Chí đang ngồi bên cạnh cô nhưng cô vẫn không hề tin tưởng Mặc Trì Úy.
Vẻ mặt bình tĩnh của Đường Tâm Nhan khiến Mạnh Bạch Chỉ có chút kinh ngạc, cô ta tưởng rằng khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy chính mình, cô có thể sẽ ghen tị và bực bội, nhưng bây giờ cô lại… nở một nụ cười ngọt ngào.
“Cô… không tức giận sao?” Mạnh Bạch Chỉ hỏi.
“Tức giận?” Đường Tân Nham nhướng mày, nụ cười ngọt ngào thoáng qua đôi môi đỏ mọng.”Tại sao tôi phải tức giận? Tôi đến gặp người đàn ông của tôi, tôi nên vui vẻ, phấn khích mới phải, sao lại tức giận cơ chứ? Cô Mạnh, cô… không bị bệnh đấy chứ?” Đường Tâm Nhan nói, đối với câu hỏi đột ngột này của Mạnh Bạch Chỉ, Đường Tâm Nhan bày ra vẻ mặt khó hiểu.
Mạnh Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu.
“Tôi đã nghĩ rằng cô sẽ ghen tị và tức giận khi nhìn thấy tôi, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra rằng cô quả thực thích hợp ở bên cạnh A Lãnh hơn là tôi.”
Mặc dù trong lòng đầy đau đớn và chua xót, nhưng màn diễn xuất này của Đường Tâm Nhan đã khiến Mạnh Bạch Chỉ gửi đến lời chúc phúc chân thành.