Đã cấp cứu gần một đêm nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, điều này khiến Mặc Trì Úy đang đứng bên ngoài chờ tin tức sốt ruột như ngồi trên chảo lửa, nếu như có thể, anh thực sự muốn gánh hết mọi đau khổ cho đứa bé đáng thương này.
“Có muốn uống một ly cà phê không?” Phong Tiêu bưng hai ly cà phê đến bên cạnh Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào bên trong phòng cấp cứu, không hề dịch chuyển tiêu cự.
“Bạch Chỉ trong khoảng thời gian này vẫn luôn chăm sóc cho Tiểu Nghê. Cô ấy đặc biệt nhắc nhở anh rằng đừng nói chuyện này với chú, không muốn tạo thêm bất cứ gánh nặng nào cho chú.”
Phong Tiêu đột nhiên nói.
Mặc Trì Úy khẽ cau mày.
“Em biết rằng mặc dù có nhiều chuyện đã xảy ra giữa em và cô ấy nhưng Tiểu Nghê vẫn có ấn tượng tốt về cô ấy. Em thực sự cảm động khi cô ấy có thể đến đây để chăm sóc cho Tiểu Nghê, nhưng em sẽ không… trả giá bất kỳ quan hệ nam nữ nào nữa, anh cũng biết đấy, em đã chia tay với cô ấy rồi.”
Nói đến chuyện chia tay, Mặc Trì Úy không hề hối tiếc, dù sao anh cũng không còn tình cảm với cô ta, anh cũng không muốn làm lỡ dở việc Mạnh Bạch Chỉ tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình.
Nghe giọng điệu kiên quyết của Mặc Trì Úy, Phong Tiêu không biết nên nói gì, dù sao chuyện tình cảm này, người ngoài như anh ta không nên xen vào.
Hai giờ sau, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra, nhìn thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, Mặc Trì Úy lập tức chạy về phía trước.
“Sao rồi?”
Mặc Trì Úy chưa bao giờ lo lắng như lúc này, thậm chí anh còn có chút sợ hãi.
“Hiện tại không có gì nguy hiểm, cháu bé đã thành vượt qua cơn nguy kịch lần này.” Biết Mặc Trì Úy đang rất lo lắng sốt ruột nên bác sỹ vội vàng nói.
Nghe tin Tiểu Nghê đã qua cơn nguy kịch, cuối cùng Mặc Trì Úy cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá, em biết thằng nhóc này sẽ vượt qua được mà.”
Mặc Trì Úy hai tay nắm chặt, lắc mạnh.
“Sao rồi? Tiểu Nghê đã qua cơn nguy hiểm rồi phải không?” Mạnh Bạch Chỉ chạy đến, khi nhìn thấy động tác của Mặc Trì Úy, cô ta lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, Tiểu Nghê an toàn rồi.”
Mặc Trì Úy cười nói, tuy rằng chỉ là tạm thời, nhưng đối với anh mà nói, đây chính là một cơ hội.
Nghe thấy Mặc Trì Úy nói như vậy, Mạnh Bạch Chi cũng rất vui mừng.
Vì đứa trẻ còn ngủ say nên ba người sang nhà hàng nhỏ bên cạnh.
“Ăn chút gì không? Ban nãy tôi có làm vài món đơn giản.” Mạnh Bạch Chỉ mở nắp đĩa đậy ra. Bởi vì vẫn luôn đứng bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi kết quả của Tiểu Nghê, từ lúc bay sang Ý đến giờ anh vẫn chưa ăn gì, vậy nên khi nhìn thấy những món ăn này, anh thực sự cảm thấy hơi đói.
“Bạch Chỉ, cảm ơn cô đã quan tâm đến Tiểu Nghê trong thời gian qua.”
Lời cảm ơn lần này của Mặc Trì Úy là chân thành.
Mạnh Bạch Chỉ khẽ lắc đầu, trên mặt khẽ nở nụ cười.
“Đã lâu lắm rồi em không được nghe thấy anh nói chuyện với em ôn hòa như thế này. Có lẽ đối với chúng ta làm bạn là tốt nhất.”
Mạnh Bạch Chỉ cười nói, sau khi cô ta hiểu rõ mọi chuyện, trong lòng cũng sáng tỏ thông suốt hơn nhiều.
“Tôi tin rằng cô nhất định có thể tìm được một người đàn ông yêu mình, sống một cuộc sống hạnh phúc của riêng cô.”
Mặc Trì Úy chúc phúc cô ta.
“Xin lỗi, tôi đi gọi điện thoại.” Tiểu Nghê đã vượt qua cơn nguy hiểm, Mặc Trì Úy cũng vô cùng vui mừng, anh rất muốn nghe thấy giọng nói người phụ nữ của anh.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy rõ ràng là rất đói bụng, nhưng vẫn đặt đũa xuống để đi gọi điện thoại, trong lòng Mạnh Bạch Chỉ chợt dâng lên một chút chua xót.
Đường Tâm Nhan thực sự tốt như vậy sao, tốt đến mức khiến anh mê mẩn? Tình cảm mấy năm nay của cô ta cứ như thế này mà bị chôn vùi.
Mặc dù cô ta không cam tâm, nhưng có thể làm được gì chứ?
Nỗi đau trong lòng Mạnh Bạch Chỉ ngày càng rõ ràng.
Mặc Trì Úy vừa bước ra khỏi nhà hàng liền gọi điện cho Đường Tâm Nhan ngay lập tức, Đường Tâm Nhan có lẽ đang đóng phim nên không nghe điện thoại của anh.
Mặc Trì Úy trực tiếp gọi vào số của Cố Nhiễm Nhiễm.
“Tâm Nhan sắp quay xong rồi, anh chờ một chút.”
Thấy đó là số điện thoại của Mặc Trì Úy, ngay sau khi nhấn nút trả lời, Cố Nhiễm Nhiễm nói thẳng.
“Còn bao lâu nữa?” Sắp được nghe thấy giọng nói của người phụ nữ của mình nên Mặc Trì Úy có chút kích động, điều này khiến Mạnh Bạch Chỉ đang ngồi trong nhà hàng bên cạnh bàn thức ăn, lộ vẻ thất vọng.
“Ngay đây.”
Nhìn thấy Cố Nhiễm Nhiễm vẫy tay gọi mình, Đường Tâm Nhan vừa quay xong đã vội vàng chạy đến mà không kịp nói lời từ biệt với đạo diễn.
“Sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói ngọt ngào của chính người phụ nữ của mình, môi mỏng của Mặc Trì Úy nở một nụ cười nhẹ.
Cố Nhiễm Nhiễm trực tiếp nhét điện thoại vào tay Đường Tâm Nhan.
“Điện thoại của người đàn ông của cậu này.”
Để cho Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy có không gian nói chuyện riêng tư, Cố Nhiễm Nhiễm rất thức thời kéo trợ lí xuống xe.
“Trì Úy, là anh sao?”
Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, tuy mới liên lạc cách đây không lâu, nhưng lần trước thời gian nói chuyện của hai người quá ít, sự nhớ nhung của Đường Tâm Nhan vẫn chẳng hề thuyên giảm chút nào.
“Anh đây.” Tuy rằng chỉ có hai chữ ngắn ngủi nhưng giọng nói say mê như rượu ủ ngàn năm, khiến Đường Tâm Nhan cuối cùng cũng nở một nụ cười vui vẻ.
“Bây giờ anh xong việc rồi à?”
Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi, nghĩ đến chuyện tối hôm qua Mặc Trì Úy làm việc thâu đêm, cô thực sự rất thương anh.
“Mọi việc đã xong rồi bà xã, có lẽ phải qua một thời gian nữa anh mới về được. Em phải tự chăm sóc bản thân, ăn cơm đúng giờ đấy, biết chưa hả?”
Mặc Trì Úy dặn dò cô qua điện thoại.
“Anh đừng lo lắng, em sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, còn anh thì sao? Anh có ăn cơm đúng giờ không đó?”
Nghe lời hỏi thăm của Đường Tâm Nhan, cơn đói của Mặc Trì Úy lại nổi lên.
“Anh vẫn chưa ăn gì từ tối hôm qua đến giờ.”
Mặc Trì Úy không hề nói dối.
“Vậy anh mau đi ăn cơm rồi ngủ một giấc thật ngon nhé, đừng để cơ thể mệt mỏi quá sức.”
Đường Tâm Nhan lo lắng nói.
“Được rồi, anh đi ăn cơm đây, em cũng phải về nghỉ ngơi sớm đi.” Sau khi hôn tạm biệt nhau qua điện thoại Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy mới cúp điện thoại.
Nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm trông rất ái muội.
“Nói chuyện điện thoại với người đàn ông của mình, tâm trạng vui vẻ rồi à? Có cần ăn mừng không nhỉ? Dù sao thì trưa mai mới bắt đầu làm việc?”
Cố Nhiễm Nhiễm đề nghị nói, trợ lý bên cạnh nghe vậy cũng rất háo hức.
“Được thôi, cậu sắp xếp đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nói OK một tiếng, ngay lập tức thì thầm vài câu vào tai người trợ lý, rồi mới lên xe với Đường Tâm Nhan.
Quán bar? Nửa tiếng sau, khi xe của bọn họ dừng ở lối vào quán bar, Đường Tân Nham sửng sốt, nếu như bị Mặc Trì Úy biết được cô uống rượu trong quán bar, anh có… phát điên không?
Đường Tâm Nhan không thể tưởng tượng nổi khi Mặc Trì Úy biết được chuyện này sẽ có phản ứng như thế nào nữa.