Đường Tâm Nhan vô cùng chán ghét với hành động ngồi đối diện với cô của Phó Tư Thần, nếu có thể, cô thậm chí rất muốn hắt ly nước trái cây trước mặt vào anh ta một cách không thương tiếc.
“Tâm Nhan, ăn cái này đi, đây là món trước đây em thích ăn nhất này.” Phó Tư Thần cầm đũa lên, đặt một miếng sườn vào trong bát trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Phó Tư Thần, ý của anh là gì?” Đường Tâm Nhan chưa kịp mở miệng nói, thì Đường Vũ Nhu, người đang đứng cạnh cô, đã hét lớn vào mặt Phó Tư Thần.
“Cô đứng sang bên kia đợi trước đi, đừng quấy rầy tôi.” Nghe thấy tiếng hét của Đường Vũ Nhu, sắc mặt Phó Tư Thần vô cùng khó coi.
Đường Vũ Nhu có nằm mơ cũng không ngờ rằng sau khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, Phó Tư Thần thậm chí còn không để vợ mình vào trong mắt, điều này khiến cô ta vô cùng phẫn nộ.
“Phó Tư Thần, tôi nói lại một lần nữa, anh mau cùng tôi rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ cho anh đẹp mặt đấy.” Đường Vũ Nhu uy hiếp nói.
Phó Tư Thần bác bỏ ngoài tai lời uy hiếp của cô ta.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ để ý sao? Đường Vũ Nhu, cô cũng không thèm để tôi vào mắt, tôi nói cho cô biết, hoặc là cút ngay khỏi đây, hoặc là ngoan ngoãn nghe lời ngồi bên cạnh đợi tôi.”
Phó Tư Thần hét lên.
“Tôi” Đường Vũ Nhu tức đến nỗi toàn thân run rẩy.
Đường Tâm Nhan không ngờ rằng Phó Tư Thần bây giờ lại trở nên đáng sợ như vậy, đây là lời mà một người đàn ông nên nói với vợ mình à? Hơn nữa vợ anh ta còn đang mang bầu, không lâu nữa sẽ sinh con cho anh ta?
“Phó Tư Thần, tôi thật may mắn khi có thể nhìn thấu bộ mặt thật của anh, chia tay với anh.”
Đường Tâm Nhan nói.
Nghe những lời này của cô, Phó Tư Thần thậm chí còn không có bất cứ sự cảnh tỉnh nào, thay vào đó anh ta còn cười.
“Tâm Nhan, nếu em ở bên cạnh anh, anh sẽ không đối xử với em như vậy, em có thể suy nghĩ lại một chút, chúng ta bắt đầu lại từ đầu, có được không?”
Phó Tư Thần vừa nói, anh ta còn to gan muốn nắm lấy tay Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan cảm thấy vui mừng vì cô đã kịp thời tránh người, không để anh ta chạm vào.
“Phó Tư Thần, anh thực sự muốn quay lại với cô ta sao, đồ cặn bã.” Đường Vũ Nhu không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, cô ta cầm chiếc cốc bên cạnh Đường Tâm Nhan đổ lên người Phó Tư Thần một cách không thương tiếc.
“Đường Vũ Nhu, cô bị điên à?” Người Phó Tư Thần bị nước trái cây hắt vào, anh ta tức giận hét lên, giơ tay tát vào mặt Đường Vũ Nhu.
Không ai nghĩ rằng anh ta lại đột ngột ra tay với một người phụ nữ, những người xung quanh đều nhìn không vừa mắt, họ nhìn Phó Tư Thần với ánh mắt khinh thường.
Đáng tiếc là, đối với những ánh mắt đó, con người vô liêm sỉ không biết xấu hổ như Phó Tư Thần lại không thèm để ý đến.
“Anh, anh đánh tôi?”
Đường Vũ Nhu ôm má đau nhức của mình nhìn Phó Tư Thần với vẻ không thể tin nổi. Mặc dù thời gian gần đây, vì chuyện công ty mà thái độ của Phó Tư Thần với cô ta thay đổi long trời lở đất, nhưng anh ta chưa từng ra tay với cô ta như vậy.
Bây giờ anh ta không chỉ ra tay với cô ta, hơn nữa còn ở trước mặt Đường Tâm Nhan, điều này khiến Đường Vũ Nhu cảm thấy tất cả lòng tự tôn và tự tôn của cô ta đều bị chà đạp dưới chân.
Cô ta như một kẻ điên nắm lấy cổ áo Phó Tư Thần, tức giận tung nắm đấm vào anh ta.
Nhìn thấy một trò hề do hai người này dàn dựng, Đường Tâm Nhan chỉ biết lắc đầu thương cảm.
Lúc Mặc Trì Úy nghe điện thoại xong quay lại, những gì anh nhìn thấy chính là hình ảnh Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu đang xâu xé nhau, khiến đôi lông mày kiếm của anh nhíu lại thành một đường.
“Làm sao vậy? Em có bị thương ở đâu không?” Mặc Trì Úy đi tới bên người Đường Tâm Nhan, nhẹ giọng hỏi.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Không có, chỉ là được xem một trò hề, nhưng chẳng hấp dẫn gì cả, xem thật nhàm chán.” Đường Tâm Nhan cười nói.
Mặc Trì Úy khoát tay, lập tức có nhân viên phục vụ của nhà hàng đi tới.
“Có người quấy rầy bữa ăn của tôi với bà xã, tôi mong là các anh có thể giải quyết.” Mặc Trì Úy chỉ nói một câu này, nhân viên phục vụ nhà hàng lập tức hiểu ra chuyện giữa Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu.
“Mời hai người rời đi cho.” Đột nhiên nghe thấy giọng nói của người lạ, Phó Tư Thần và Đường Vũ Nhu mới buông tay nhau ra.
Mặc dù bởi vì sự dày vò lúc nãy mà tóc tai rũ rượi, nhưng khi Đường Vũ Nhu nghe thấy nhân viên phục vụ đến đuổi đi thì biểu hiện trên khuôn mặt của Đường Vũ Nhu càng thêm khó coi hơn.
“Đây là thái độ của các người đối với khách hàng sao? Chúng tôi cũng có tiền.”
Để phô trương ra hơi thở giàu có của mình, Đường Vũ Nhu trực tiếp lấy tiền trong túi xách ra đập lên bàn.
Cô ta cho rằng chỉ cần đặt tiền lên bàn ăn, nhân viên phục vụ sẽ không dám làm gì mình? Thậm chí, cô ta vẫn đang chờ đợi, chờ đợi nhân viên phục vụ đối đãi như Thượng đế.
“Tại sao? Không nói được nữa à? Nói cho anh biết, chọc giận bà cô đây, các người sẽ không có “quả ngọt” mà ăn đâu.”
Thấy nhân viên phục vụ nãy giờ vẫn không nói chuyện, Đường Vũ Nhu càng thêm kiêu ngạo, từng câu từng chữ cô ta thốt ra khiến Đường Tâm Nhan ngồi bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ thay cô ta.
Cô ta rốt cuộc có bản lĩnh gì mà giễu võ dương oai, ăn nói lung tung như vậy? Thật đúng là thảm không tưởng.
Nhân viên phục vụ phớt lờ thái độ của Đường Vũ Nhu, thay vào đó nói vào tai nghe một câu Tiếng Anh mà Đường Vũ Nhu nghe cũng không hiểu lắm.
Không tốn quá nhiều sức, nhân viên bảo vệ của nhà hàng đã đến trước mặt Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần.
“Cảm phiền anh đưa người phụ nữ của anh rời khỏi đây, nếu không chúng tôi sẽ đuổi cô ấy ra ngoài. Nhà hàng của chúng tôi là một nhà hàng cao cấp. Chúng tôi không chấp nhận một người phụ nữ điên rồ không có lấy nửa điểm tố chất và lịch sự nào.”
Thái độ của bảo vệ cũng coi là khá tôn trọng rồi.
“Đường Vũ Nhu, đừng ở đây phá hoại cái nhìn của người khác nữa.”
Ánh mắt của mọi người đổ dồn vào bản thân và Đường Vũ Nhu, điều này khiến Phó Tư Thần rất xấu hổ, vội vàng kéo Đường Vũ Nhu đứng dậy rời đi.
Nhưng không biết là uống nhầm thuốc hay không nhận ra tình thế khó xử trước mắt, Đường Vũ Nhu vậy mà lại phất tay anh ta ra.
“Người phụ nữ này có thể ăn ở đây, tại sao tôi lại không thể? Phó Tư Thần, nếu anh muốn thì tự mình rời đi, hôm nay tôi sẽ ăn ở đây.”
Đường Vũ Nhu vừa nói, vừa ngồi xuống một chỗ cách chỗ ngồi của Đường Tâm Nhan không xa.
“Mang thực đơn tới đây, tôi muốn gọi món.”
Đối mặt với yêu cầu của Đường Vũ Nhu, hai nhân viên bảo vệ nhìn nhau.
Mặc Trì Úy liếc nhìn quần áo của Phó Tư Thần và Đường Tâm Nhan, trên mặt anh nở một nụ cười tà ác.
“Để họ gọi món đi.”
Nghe thấy lời này của Mặc Trì Úy, hai nhân viên bảo vệ rời đi ngay lập tức, nhân viên phục vụ đặt thực đơn trước mặt Đường Vũ Nhu.
Tức giận và không muốn mất mặt trước Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu thậm chí không thèm nhìn giá, gọi liền một mạch mấy món.
“Đường Vũ Nhu, đủ rồi.” Thấy Đường Vũ Nhu vẫn đang thản nhiên gọi đồ ăn, Phó Tư Thần vội vàng ngồi xuống bên cạnh, nói nhỏ vào tai cô ta.