Ngồi trong xe, trên mặt Trì Chi Hành lộ rõ nụ cười “lót dép hóng chuyện”.
“Người phụ nữ của anh cho dù sinh con xong, cô ấy vẫn xinh đẹp mê người, tràn đầy sức hút. Anh tư, anh có lo lắng gì không?” Trì Chi Hành nói nửa đùa nửa thật, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ anh Tư lên cơn ghen, cậu ta đều rất muốn lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ rồi gửi cho mấy anh em khác, để họ được tận mắt nhìn xem tảng băng ngàn năm tan chảy như thế nào.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là ý nghĩ thôi, chứ còn ai dám cầm điện thoại di động chĩa vào cái người đàn ông chỉ mỉm cười dịu dàng khi đối diện với người phụ nữ của mình này mà chụp choẹt cơ chứ?
Trừ khi kẻ đó không thiết sống nữa, còn Trì Chi Hành cậu ta lại là một người đàn ông rất quý trọng mạng sống của mình.
“Phượng Cừ, anh muốn diễn tập trước à?”
Nhìn thấy Phượng Cừ đi về phía mình, Đường Tâm Nhan nhẹ giọng hỏi anh ấy, đối với người đàn ông luôn xuất hiện trước mặt cô mỗi khi cô cần giúp đỡ này, trong lòng cô vẫn luôn vô cùng cảm kích anh.
“Tổng giám đốc Mặc không đến phim trường với em à?” Phượng Cừ hỏi. Sau khi nghỉ ngơi và được người quản lý “khai thông” tư tưởng, tình hình của Phượng Cừ đã dịu đi rất nhiều, khi đối mặt với Đường Tâm Nhan, anh ta không còn nóng vội như lúc trên bàn ăn. Trái lại, khuôn mặt anh tuấn của anh ta đã trở lại vẻ dịu dàng, văn nhã ban đầu.
Phượng Cừ “tâm bình khí hòa” như vậy khiến Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, nếu không cô cũng không biết làm thế nào để làm việc hòa hợp với anh ta nữa.
“Anh ấy đang ở trong xe, anh cũng biết đấy, anh ấy mà xuất hiện ở đây chắc chắn sẽ gây nên rúng động lớn, tôi cũng không muốn thấy chuyện như vậy xảy ra.” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói, trên đôi môi ửng hồng của cô nở nụ cười rạng ngời.
Nụ cười đó làm cho trái tim của Phượng Cừ dậy sóng, nhưng có điều người quản lý đã thay đổi chiến lược của anh ta, nên trên mặt anh ta không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào.
“Nếu như em có thời gian, chúng ta diễn tập một chút đi.”
Đường Tâm Nhan làm một động tác OK, cầm kịch bản bên cạnh cô lên và nghiêm túc diễn tập với Phượng Cừ.
“Không phải chỉ có một cảnh quay ôm ấp thôi sao, chúng tôi đã quay rồi mà?” Khi Phượng Cừ nhắc đến có một cảnh quay ôm ấp ở phần tiếp theo, Đường Tâm Nhan lập tức ngẩng đầu khỏi kịch bản, nhìn anh ta với ánh mắt kinh ngạc.
Phượng Cừ nhún vai.
“Biên kịch vừa mới thêm vào. Anh ta cho rằng không có nụ hôn nào thì tình yêu giữa hai người không thể lột tả ra được tình yêu say đắm giữa hai người. Nếu như không có cảnh ôm nào nữa thì có thể sẽ phá hỏng cả bộ phim. Vậy nên, sau khi thương lượng với đạo diễn, anh ta đã thêm một cảnh ôm, thậm chí về sau nữa cũng sẽ có.”
Phượng Cừ cười nói, đối với cảnh ôm, sáng nay khi anh đến phim trường, lúc nghe thấy đạo diễn nói rằng sẽ có thêm cảnh ôm, anh ta vô cùng háo hức, nếu không phải lúc nào cũng cố gắng kiềm chế bàn thân, có lẽ anh ta thực sự sẽ tiến tới phía Đường Tâm Nhan, ôm cô vào lòng và bắt đầu diễn cảnh ôm ngay lập tức rồi.
“Chuyện này… không nên như vậy chứ?” Đường Tân Nham khẽ cau mày, vẻ mặt nghi ngờ. Cô không nghi ngờ năng lực của biên kịch, nhưng… nhưng biên kịch dám lờ đi lời chỉ trích của Mặc Trì Úy mà thêm cảnh phim như vậy ư?
“Nếu như em không tin, cô có thể đi hỏi đạo diễn và biên kịch. Tôi tin rằng họ sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”
Phượng Cừ nói.
Hỏi đạo diễn và biên kịch? Vẫn nên quên đi vậy? Cô chỉ là một diễn viên, mục tiêu của bản thân là diễn tốt mọi kịch bản do biên kịch viết. Cho dù có thêm cảnh ôm, cô cũng tin đó là điều mà biên kịch đã cân nhắc.
“Bắt đầu rồi.” Phó đạo diễn đi tới trước mặt hai người.
Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan nhanh chóng đến trước vị trí đặt máy quay, sau khi nhanh chóng vào vị trí, cùng với tiếng hô bắt đầu của đạo diễn, hai người bắt đầu diễn phân cảnh tiếp theo.
Hôm nay mọi cảnh quay đều rất thuận lợi, không có cảnh NG, thuận lợi vượt sức tưởng tượng của Đường Tâm Nhan. Có phải vì có anh ở đó, nên biểu hiện của cô mới vượt sức tưởng tượng?
Đường Tâm Nhan liếc nhìn về hướng xe của Mặc Trì Úy, đôi môi đỏ tươi nở một nụ cười nhẹ nhàng, càng làm tăng thêm chút e thẹn quyến rũ và gợi cảm cho cô.
“Người phụ nữ của anh đang cười với anh kìa, còn người phụ nữ của em ngoài việc suốt ngày trừng mắt với em ra chẳng còn gì cả.” Trì Chi Hành bất lực nói.
Rõ ràng tối hôm qua “tiểu ma nữ” Cố Nhiễm Nhiễm đã hoàn toàn bị cậu chinh phục, nhưng đến hôm nay lại khôi phục lại vẻ kiêu ngạo vốn có, Trì Chi Hành cũng không còn cách nào khác.
“Nếu như không thích người phụ nữ của mình, có thể tìm những “bông hoa đào” khác. Nếu anh nhớ không lầm, những “bông hoa đào” vây quanh cậu, cũng không ít đâu nhỉ?”
Mặc Trì Úy nhấp một ngụm cà phê nói đùa.
“Tìm những “bông hoa đào” khác?” Trì Chi Hành hít một hơi lạnh khi nghe những lời này.”Nếu để “tiểu ma nữ” Cố Nhiễm Nhiễm kia mà nghe được, vậy em chết chắc đó, anh tư, anh đừng hại em chứ.”
Trì Chi Hành vội nhìn xung quanh một lượt, sau khi chắc chắn rằng Cố Nhiễm Nhiễm không ở xung quanh đây, trên gương mặt tuấn tú mới khẽ nở nụ cười.
“Giữa cậu và cô ấy sao lại tiến triển nhanh tới mức chóng mặt như vậy? Nếu anh nhớ không lầm, cách đây không lâu khi hai người đối mặt với nhau còn cãi nhau như kẻ thù ý.”
Mặc Trì Úy khẽ hé đôi môi mỏng, cho tới hôm nay, anh mới có cơ hội hỏi Trì Chi Hành câu hỏi này.
“Em và cô ấy á?” Trì Chi Hành khẽ nhếch đôi môi mỏng gợi cảm.”Em và cô ấy là một cặp đôi có tiếng trong trường hồi còn đại học đấy. Ngày đó hai bọn em rất ngọt ngào, còn ngọt hơn cả những gì em tưởng, nhưng chỉ vì một chút hiểu lầm nên hai chúng em đã chia tay, vậy nên trong khoảng thời gian sau đó, cô ấy vẫn luôn coi em như kẻ thù. Mãi cho đến cách đây không lâu, sau khi giải thích rõ ràng mọi hiểu lầm tụi em mới lại ở bên nhau, nhưng lần bên nhau này lại xây dựng trên cơ sở tiền bạc.”
Trì Chi Hành thu lại nụ cười trên mặt, chua xót nói.
“Mọi thứ rồi sẽ qua thôi.”
Mặc Trì Úy an ủi nói.
Trì Chi Hành khẽ thả lỏng vai.
“Đúng vậy, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, em tin rồi sẽ có ngày đó.” Ngay khi Trì Chi Hành vừa nói xong, liền nhìn thấy cảnh tượng Phượng Cừ ôm Đường Tâm Nhan trong lòng khiến cậu ta há hốc mồm kinh ngạc.
“Anh tư, chẳng phải anh đã nói chuyện với biên kịch rồi sao, cả bộ phim chỉ có một cái ôm thôi mà? Nhưng mà em nghe Nhiễm Nhiễm nói cảnh ôm này đã quay xong từ lâu rồi, bây giờ là sao vậy? Bộc lộ chân tình à?”
Nghe lời nói của Trì Chi Hành, Mặc Trì Úy ngẩng khuôn mặt đẹp như yêu nghiệt lên.
Nhìn thấy Phượng Cừ và Đường Tâm Nhan ôm ấp thân mật, chóp mũi kề sát nhau, ngọn lửa ghen tuông nhanh chóng bùng cháy trong lòng Mặc Trì Úy.
Nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Phượng Cừ đang bay về phía mình, đôi mắt của Mặc Trì Úy lửa giận bùng bùng, lộ lên một tia tàn nhẫn.
“Anh tư, anh phải bình tĩnh đã? Đây là phim trường đấy, có rất nhiều người ở đây.”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy xuống xe, Trì Chi Hành sợ anh bị ngọn lửa ghen tuông vây quanh, làm chuyện mất kiểm soát, cậu ta vội vàng đuổi theo phía sau, vừa đi vừa nói.
Phượng Cừ không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Mặc Trì Úy đi về hướng này, anh ta lại còn cố tình biến cái ôm vừa rồi thành… một cái ôm thật chặt.
Chỉ có một mục đích duy nhất, đó là làm cho Mặc Trì Úy nổi cơn ghen, tốt nhất là làm những việc ngoài phận sự, mất kiểm soát trước mặt nhiều diễn viên và đoàn phim.
“Ông xã?”
Đường Tâm Nhan vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, dù sao thì anh cũng đã hứa với cô rằng anh sẽ chỉ ở trong xe.
Phải làm sao bây giờ? Lẽ nào anh nổi giận rồi? Nghĩ đến cảnh ôm vừa rồi, Đường Tâm Nhan trong lòng cảm thấy có chút thấp thỏm không yên.