“Mau tránh ra đi, nhanh lên nào.”
Mọi người đều đang cuống cuồng hô hào, nhưng mà Triệu Hân Hân đã sợ đến nỗi ngơ luôn rồi, nhất là khi nhìn thấy trên xe đẩy thức ăn là canh thì cô ta càng bị dọa cho sắc mặt tái mét, hai chân như bị cố định trên mặt đất, không có cách nào dời đi.
“Cẩn thận.”
Mặc Trì Úy đứng bên cạnh nhanh chóng kéo Triệu Hân Hân vào trong lòng, xoay đó linh hoạt xoay người một cái, thành công tránh được việc đụng phải xe đẩy thức ăn.
Mãi cho đến khi bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân mới khôi phục ý thức.
Khi cô ta nhìn thấy mình được Mặc Trì Úy kéo vào trong lòng, hơn nữa mặt hai người cách nhau rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy hình bóng phản chiếu trong mắt đối phương, trên gương mặt quyến rũ của cô ta hiện lên một sự thẹn thùng đầy phong tình.
“Trì Úy, em…” Triệu Hân Hân vừa định nói lời cảm ơn, thậm chí còn có một loại xúc động muốn hôn lên đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy, nhưng mà… nhưng mà cô ta còn chưa kịp nói xong thì Mặc Trì Úy đã đỡ lấy cô ta, sau đó lui về phía sau một bước.
“Cô ơi… thật… thật xin lỗi, vừa rồi nhất thời tôi bị trượt tay, không vịn lấy xe thức ăn, thật sự rất xin lỗi, xin lỗi.”
Nhân viên công tác lập tức đi đến trước mặt Triệu Hân Hân, tràn đầy hoảng sợ mà giải thích.
“Hân Hân, con có sao không? Có bị bỏng hay không?” Giáo sư Triệu vội vàng đi tới trước mặt Triệu Hân Hân, vẻ mặt lo lắng hỏi.
Triệu Hân Hân lắc đầu.
“Con không sao, may mà có Trì Úy, nếu như không có anh ấy có lẽ con đã bị bỏng thật rồi.” Triệu Hân Hân dịu dàng nói, ánh mắt ngập tràn si mê, vẫn luôn dán trên người Mặc Trì Úy, chỉ là cô ta không nhận được bất kỳ sự đáp trả nào.
Một khúc nhạc dạo bởi vì Triệu Hân Hân không truy cứu nên rất nhanh đã trôi qua.
Triệu Hân Hân bưng hai ly rượu vang đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Trì Úy, cảm ơn vừa rồi anh đã cứu em.”
Mặc Trì Úy nhận lấy rượu mà Triệu Hân Hân đưa, có điều không uống một hớp nào.
“Tại sao lại không uống? Không phải anh thích uống rượu của nhãn hiệu này nhất sao? Em đặc biệt dặn nhân viên công tác chuẩn bị đó.”
Nhìn thấy Mặc Trì Úy vẫn luôn cầm chiếc ly, tuy nhiên lại không uống hớp nào nữa, vẻ mặt Triệu Hân Hân đầy kinh ngạc.
Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng.
“Tôi đã đồng ý với bà Mặc, ở bên ngoài thì uống ít rượu, tránh cho xảy ra một số chuyện không cách nào khống chế được, cho nên… cho nên ly rượu này tôi sẽ không uống.”
Mặc Trí Úy đặt chiếc ly vào trong khay của một nhân viên công tác đi ngang qua bên cạnh, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng.
“Cô ta… cô ta lại quản cả chuyện của anh? Trì Úy, đây không phải là phong cách của anh, trước kia anh ghét nhất chính là có người kiểm soát chuyện của anh, cho dù chỉ là một chuyện nhỏ.”
Triệu Hân Hân nhíu mày, có chút không dám tin mà nhìn Mặc Trì Úy, không thể tin được bây giờ anh lại trở thành một người… sợ vợ.
“Đương nhiên tôi không thích người khác quản chuyện của tôi, nhưng mà…” Một nụ cười dịu dàng mê hoặc lòng người hiện lên trên gương mặt tuấn tú của anh.
“Nhưng mà ngoại trừ bà xã ra.”
Nghe thấy Mặc Trì Úy trước một câu bà xã, sau một câu bà xã, ngọn lửa đố kỵ trong lòng Triệu Hân Hân như sắp thiêu đốt cô ta.
“Hân Hân…” Giáo sư Triệu vẫn luôn bí mật quan sát Triệu Hân Hân và Mặc Trì Úy, nhìn thấy dáng vẻ sắp mất khống chế của con gái cưng, ông ta nhanh chóng đi tới trước mặt hai người.
Sợ dưới tình thế cấp bách, con gái sẽ làm ra chuyện mất khống chế.
“Bố, con… con đi ra đằng trước dạo chơi, bố trò chuyện với Trì Úy đi.”
Triệu Hân Hân ổn định lại tâm trạng, quay người rời đi.
“Trì Úy, nếu như… nếu như Hân Hân có làm chuyện gì khiến cậu không vui, cậu nhất định phải khoan dung hơn một chút, là do tôi chiều hư con gái rồi.”
Giáo sư Triệu dò xét nói, ông ta muốn biết cảm xúc lúc này của Mặc Trì Úy, chỉ có như vậy mới có thể tìm cách giúp con gái.
“Không sao, cháu luôn coi Hân Hân là em gái, có anh trai nào lại đi so đo chuyện em gái làm chứ? Bác suy nghĩ nhiều rồi.” Mặc Trì Úy mở miệng nói.
“Cậu… cậu chỉ coi Hân Hân là em gái?”
Mặc Trì Úy mở hai tay ra.
“Đương nhiên, chỉ coi là em gái.” Nghe được lời nói không chút do dự, không có bất kỳ sự suy xét nào như vậy, trong lòng giáo sư Triệu trầm xuống.
Hội thảo kết thúc lúc mười một giờ đêm, Mặc Trì Úy đỡ giáo sư Triệu lên xe như mọi khi.
“Hân Hân đâu? Sao con bé lại không ở trong xe?” Không thấy con gái, giáo sư Triệu có chút sốt ruột.
Vội vàng gọi điện thoại cho Triệu Hân Hân, nhưng mà chuông điện thoại lại vang lên bên tai.
“Đây là điện thoại của Hân Hân, Trì Úy, cậu… có thể đi tìm con bé giúp tôi không? Tôi lo lắng con bé xảy ra chuyện.” Giáo sư Triệu nóng lòng nhìn Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy khẽ gật đầu.
“Bác ở đây chờ cháu, cháu sẽ đi tìm ngay.”
Sau khi Mặc Trì Úy thu xếp ổn thỏa cho giáo sư Triệu bèn lập tức quay lại hiện trường hội thảo.
Tìm một lúc lâu mới nhìn thấy Triệu Hân Hân với gương mặt lã chã nước mắt đang ngồi trên ghế trong đình nghỉ mát.
“Giáo sư Triệu không thấy cô nên rất lo lắng, chúng ta đi thôi.”
Mặc Trì Úy đi đến trước mặt Triệu Hân Hân, bình tĩnh nói, giọng nói trầm thấp không có bất kỳ dao động nào.
Triệu Hân Hân ngẩng đầu.
“Anh… anh sẽ lo lắng cho em chứ? Trì Úy, anh cho em biết, rốt cuộc em không tốt ở điểm nào? Chỉ cần anh nói cho em biết, em nhất định sẽ thay đổi.”
Triệu Hân Hân ngẩng gương mặt phủ đầy nước mắt lên, dịu dàng hỏi.
“Cô rất tốt, rất ưu tú.” Mặc Trì Úy hơi cau mày.
Trên mặt Triệu Hân Hân nở ra một nụ cười chát đắng.
“Em rất tốt? Rất ưu tú? Vậy tại sao anh không nhìn em nhiều hơn một chút? Chẳng lẽ… chẳng lẽ nhìn em một cái sẽ khiến anh cảm thấy rất khó coi ư?”
Triệu Hân Hân nắm lấy ống tay áo của Mặc Trì Úy.
Mặc Trì Úy có thể ngửi thấy trên người cô ta có mùi rượu nồng nặc, điều này khiến cho lông mày anh nhíu càng chặt hơn.
“Cô rất tốt, nhưng… trên thế giới này, chỉ có một người phụ nữ là Đường Tâm Nhan, cho nên rất xin lỗi, tôi… không có hứng thú với cô, nếu như cô muốn bình tĩnh lại, muốn hóng gió, tôi và giáo sư Triệu sẽ luôn ở trong xe đợi cô.”
Nói xong câu đó, Mặc Trì Úy quay người rời đi, điều này khiến Triệu Hân Hân vẫn một lòng muốn bổ nhào vào trong lòng anh, tìm kiếm sự an ủi đầy vẻ thất vọng mà ngồi sụp xuống.
Giáo sư Triệu ngồi trong xe vẫn đang chờ đợi trong lo lắng, ông ta thật lòng hy vọng, Mặc Trì Úy và con gái cưng có thể cùng nhau trở lại.
Nhưng mà đợi một lúc lâu, lại chỉ thấy Mặc Trì Úy một mình trở lại.
“Hân Hân đâu? Con bé đi đâu rồi?”
Mặc Trì Úy ra hiệu cho giáo sư Triệu không nên kích động.
“Bây giờ Hân Hân muốn một mình yên lặng một lát, cho nên lát nữa sẽ trở lại, chúng ta đợi cô ấy ở trên xe là được rồi.”
Mặc Trì Úy nói, sau đó liền ngồi vào vị trí ghế lái.
Nghe thấy giọng điệu bình tĩnh của Mặc Trì Úy, giáo sư Triệu cũng có thể xác định, con gái lại thất bại rồi, điều này khiến trên mặt ông ta hiện lên sự thất vọng.
Trong lúc chờ Triệu Hân Hân, Mặc Trì Úy gọi điện thoại cho Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan ở nước ngoài xa xôi vừa đúng lúc chuyển cảnh, lúc cô đang nghỉ ngơi ở trong xe thì nghe thấy chuông điện thoại.
Thấy đó là số điện thoại của Mặc Trì Úy, cô lập tức nhấn nút nghe máy, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười rực rỡ.
“Bà xã, nhớ em rồi.”