Buổi sáng, dưới nụ hôn nồng nhiệt của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan chậm rãi mở ra đôi mắt sáng như sao trời.
“Con heo nhỏ lười biếng, mau dậy thôi.”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Úy vang lên bên tai Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy mặc áo vest phẳng phiu, khuôn mặt tuấn tú ánh lên một nụ cười tà mị, vẻ mặt Đường Tâm Nhan lại có chút ửng đỏ.
“Em… em đi rửa mặt đây.”
Đường Tâm Nhan quấn lấy chăn nhanh chóng chạy vào phòng tắm. Thấy nước trong phòng tắm đã chuẩn bị sẵn, khuôn nhỏ của Đường Tâm Nhan ánh lên một nụ cười xán lạn.
Thoải mái tắm nước ấm, eo đã dễ chịu hơn chút, nếu như cứ tiếp tục như đêm qua, nói không chừng eo cô sẽ đau chết mất.
“Vợ à, xong chưa? Chúng ta đi ăn sáng thôi.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng gõ cửa phòng tắm, giọng nói dịu dàng của anh cách lớp cửa truyền tới bên tai Đường Tâm Nhan.
“Em xong ngay đây.”
Đường Tâm Nhan nhanh chóng mặc quần áo sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Nhìn cả người Đường Tâm Nhan mặc váy liền màu trắng tựa như thiên sứ, Mặc Trì Úy có chút rung động không thể khống chế nổi.
“Trì Úy, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Đường Tâm Nhan vừa mới được Mặc Trì Úy ôm vào lòng, còn chưa kịp nói gì thì giọng Triệu Hân Hân đã vang lên bên tai hai người.
Đường Tâm Nhan nhún vai.
“Cái người thích anh này đúng là đúng lúc ghê.”
Đường Tâm Nhan trêu chọc cười nói.
“Cô ấy chỉ là con gái của giáo sư Triệu mà thôi.”
Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái, sau đó nắm tay cô đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy hai người mười ngón tay đan chặt lấy nhay, trong lòng Triệu Hân Hân tràn đầy đố kỵ.
“Trì Úy, Tâm Nhan, xin lỗi hai người vì hành động của tôi ngày hôm qua, đúng là tôi không đúng, hai người đừng để trong lòng nhé.”
Thấy Triệu Hân Hân đột nhiên mở miệng xin lỗi như vậy khiến Đường Tâm Nhan có chút bất ngờ, cô không khỏi nhướng mày.
Lẽ nào muốn diễn theo mấy tình tiết trên phim truyền hình sao?
Thân là người trong giới giải trí, Đường Tâm Nhan đã quay vô số nhưng kịch bản như vậy, cho nên cô có chút tò mò với những hành động tiếp theo của Triệu Hân Hân, xem xem cô ta sẽ làm gì tiếp đây.
“Trì Úy, anh… sẽ tha thứ cho em đúng không?” Thấy Mặc Trì Úy vẫn không đáp lại, Triệu Hân Hân có chút sốt ruột trong lòng.
“Tôi không để trong lòng, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến tôi và Tâm Nhan, chuyện gì vợ chồng nên làm thì chúng tôi làm thôi.”
Mặc Trì Úy nói với vẻ mặt ái muội.
Tên đàn ông thối, nhất định phải nói lộ liễu vậy sao? Cái gì mà chuyện vợ chồng nên làm thì làm chứ? Anh đang muốn nói thẳng cho Triệu Hân Hân biết là vợ chồng họ tối qua ân ái tình cảm mãnh liệt lắm sao?
“Không được nói linh tinh.” Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng, khẽ huých vào hông Mặc Trì Úy một cái.
“Vợ à, em muốn mưu sát chồng đấy à? Xem ra tối nay anh phải tiếp tục dạy dỗ em mới được.”
Mặc Trì Úy cười nói.
Thấy hai người thân mật ve vãn đánh yêu nhau, sắc mặt Triệu Hân Hân sa sầm xuống.
“Chúng ta mau ăn sáng đi.’
Triệu Hân Hân sắp đố kỵ đến phát điên rồi, vội vàng dẫn đầu mọi người vào nhà ăn.
“Cảm ơn chồng.”
Mặc Trì Úy kéo ghế dựa ra cho Đường Tâm Nhan, giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan vang lên tai anh.
“Vợ à, cảm ơn có nhiều cách, thứ anh muốn là hành động chứ không phải lời nói suông.”
Mặc Trì Úy ghé sát mặt vào môi Đường Tâm Nhan, ý nói rõ là muốn hôn.
Vẻ mặt Đường Tâm Nhan ngại ngùng, có điều vẫn nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tuấn tú của anh một cái.
Mặc Trì Úy thỏa mãn ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt hai người tràn đầy tình yêu, thỉnh thoảng lại liếc nhìn nhau.
Thấy cảnh tượng như vậy, giáo sư Triệu khẽ thở dài một hơi, cho dù ông ta có tạo cơ hội cho con gái thì cũng sẽ không có bất kỳ kết quả gì, xem ra ông ta phải tìm thời gian để nói chuyện rõ ràng với con gái.
Chỉ có từ bỏ mới là kết quả tốt nhất cho cô ta.
“Cậu chủ, mợ chủ, bữa sáng nay đều do cô Triệu chuẩn bị, tay nghề của cô ấy rất tuyệt.” Người giúp việc đi tới bên cạnh Đường Tâm Nhan và Mặc Trì Úy, nhẹ giọng nói.
“Cô Triệu vất vả rồi, rõ ràng là khác trong nhà mà lại phải chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhà, việc này… đúng là khiến vợ chồng chúng tôi cảm động.”
Nhìn thấy ánh mắt Triệu Hân Hân vẫn luôn dán chặt vào người đàn ông của mình, Đường Tâm Nhan không khỏi cong đôi môi đỏ mọng lên, chậm rãi nói.
Khách? Thấy Đường Tâm Nhan xưng hô với mình như vậy, lông mày Triệu Hân Hân nhíu chặt lại.
“Tâm Nhan, cô đừng khách khí như vậy, trước kia Mặc Trì Úy du học ở nước ngoài thường ở lại nhà tôi, khi đó việc học của tôi không quá nặng, cho nên… tôi vẫn luôn chuẩn bị bữa sáng cho anh ấy.”
Triệu Hân Hân cười nói, khi nhắc tới trước kia, vẻ mặt cô ta ánh lên vẻ tươi cười nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan vô cùng chướng mắt.
Người phụ nữ này cố tình nhắc tới chuyện trước kia để làm cô ghen sao?
Triệu Hân Hân ơi là Triệu Hân Hân, cô không cảm thấy mình quá ấu trĩ sao? Tình tiết như vậy tôi đã thấy nhiều rồi, tôi còn không rõ sao?
“Chuyện trước kia không phải tôi trải qua cùng trì Úy cho nên tôi sẽ không để ý, nhưng bây giờ…” Đường Tâm Nhan nắm lấy tay Mặc Trì Úy, vẻ mặt thân thiết nhìn anh.
“Nhưng bây giờ, người đàn ông này thuộc về tôi, mỗi một khoảnh khắc chúng tôi ở bên nhau đề rất tốt đẹp.”
Đường Tâm Nhan cười nói, vẻ mặt hạnh phúc xuất phát từ đáy lòng, cô cười vô cùng rạng rỡ.
“Bố…”
Biết tài ăn nói của chính mình không thể là đối thủ của Đường Tâm Nhan, ánh mắt Triệu Hân Hân chuyển tới người giáo sư Triệu, nhìn ông ta với vẻ cầu xin.
Giáo sư Triệu xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
“Trì Úy, hôm nay có thời gian không? Có thể đi dạo cùng tôi một chút không? Mấy năm nay không về nước nên cảm thấy chỗ nào cũng xa lạ.”
Giáo sư Triệu không chịu nổi ánh mắt cầu xin của con gái, đành phải mở miệng nói, ánh mắt dừng trên người Mặc Trì Úy.
Vốn dĩ Mặc Trì Úy đã đồng ý với Đường Tâm Nhan hôm nay sẽ đến phim trường cùng cô, nhưng hiện giờ nghe được yêu cầu của giáo sư Triệu, anh lại có chút do dự.
“Anh đi cùng giáo sư Triệu đi, hôm nay Nhiễm Nhiễm sẽ tới phim trường cùng em, có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh.” Đường Tâm Nhan không muốn người đàn ông của mình phải khó xử, cô cẩn thận mở miệng nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, nhẹ nhàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái.
“Tuân mệnh, vợ của anh.”
Nhìn thấy hai người lại ve vãn thân mật như thế, giáo sư Triệu không khỏi nhìn về phía con gái bằng ánh mắt thông cảm.
Ăn bữa sáng xong, Mặc Trì Úy đưa Đường Tâm Nhan lên xe, anh không ngừng dặn dò tài xế phải đưa cô tới phim trường bình an, sau đó hai người lại trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt.
“Trì Úy, cô ấy đã đi rồi vậy mà anh còn phải nhìn bằng ánh mắt tình cảm như vậy sao? Em là người độc thân, anh cứ như vậy em sẽ buồn lắm đấy.”
Triệu Hân Hân đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, nửa đùa nửa thật, trêu chọc nói.