Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Thế nào? Có thể xử lý được không? Nếu như không được chúng ta có thể từ cửa sau của khách sạn rời đi.”
Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ nhàng hỏi.
“Rời đi?” Đường Tâm Nhan lắc đầu.”Bây giờ cứ cho là tôi bỏ đi được, nhưng sau này thì sao? Hiện tại chúng tôi đang sống chung trong cùng một biệt thự, thường xuyên gặp mặt, trốn tránh là cách ngu xuẩn nhất.”
Đường Tâm Nhan thản nhiên nói, cô thật sự không ngờ đến, Mặc Trì Úy sẽ đến đây, nhưng… nhưng Đường Tâm Nhan đã sớm có chuẩn bị rồi, bây giờ đã tin tức họp báo đã được công bố, hợp đồng mình cũng đã ký, ván đã đóng thuyền, không có bất cứ người nào có thể thay đổi được nữa.
“Yên tâm đi, tôi không sao, tôi ổn mà.” Thấy ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm cô cùng lo lắng, vẻ mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan liền nở một nụ cười nhàn nhạt.
Không có trở ngại gì, Mặc Trì Úy đến gõ cửa phòng.
Cố Nhiễm Nhiễm còn căng thẳng hơn cả Đường Tâm Nhan, dù sao Đường Tâm Nhan đứng ở đây sẽ quay trở lại giới giải trí, đều là do mình khuyên nhủ, thuyết phục.
Hy vọng lửa giận của Mặc Trì Úy sẽ không đốt đến mình, Cố Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi, mở cửa ra.
Mặc Trì Úy bước vào phòng, liếc nhìn Đường Tâm Nhan đang ngồi trên ghế, vẻ mặt đầy tao nhã, nở một nụ cười mê hoặc lòng người.
“Anh đến đây làm gì?”
Lúc này Cố Nhiễm Nhiễm nhìn thấy Mặc Trì Úy đến đây cùng Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm mới nhíu chặt mày lại.
Thấy ánh mắt đầy giận dữ của Cố Nhiễm Nhiễm, vẻ mặt Trì Chi Hành rất bất lực.
“Tôi đến đây để nói tiếng chúc mừng em, chúc mừng em đã nổ phát súng đầu tiên.” Trì Chi Hành nói.
Cố Nhiễm Nhiễm hừ lạnh một tiếng.
“Điều tôi không muốn nhất đó chính là lời chúc mừng của anh, Trì Chi Hành, mời anh đi cho, tôi… không muốn nhìn thấy anh.” Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm lạnh lùng nói hết câu, liền đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Đừng trách Tâm Nhan, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều là tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm chắn trước mặt Đường Tâm Nhan, cho dù có khiến Mặc Trì Úy tức giận, cũng sẽ trút lên người cô.
Mặc Trì Úy vẫn không nói gì, nhưng cả người lại toát lên một luồng khí lạnh, khiến ai cũng rợn tóc gáy, không rét mà run.
Lúc thấy ánh mắt sắc bén của anh nhìn Cố Nhiễm Nhiễm, Trì Chi Hành nhanh chóng chạy đến.
“Anh Tư, nếu anh muốn trút giận, bất cứ lúc nào em cũng đều sẽ hầu anh, cô ấy… chỉ là con gái mà thôi.” Từ trước đến giờ Trì Chi Hành chưa bao giờ nói chuyện với Mặc Trì Úy bằng giọng điệu khẩn cầu như vậy.
“Đưa người con gái của cậu đi đi.”
Cuối cùng cánh môi quyến rũ của Mặc Trì Úy cũng mấp máy, thốt ra những lời lạnh lùng không hề có cảm xúc, giọng nói giống như hồ băng, vang lên bên tai Trì Chi Hành.
“Được, em đưa cô ấy đi.”
Trì Chi Hành gật đầu, nắm lấy cổ tay Cố Nhiễm Nhiễm.
“Trì Chi Hành, anh buông tay tôi ra, đừng ép tôi phải hận anh.” Bị Trì Chi Hành nắm chặt cổ tay, Cố Nhiễm Nhiễm cô dùng sức vùng vẫy, nhưng từ đầu đến cuối tay Trì Chi Hành vẫn nắm chặt không buông.
“Chuyện vợ chồng bọn họ cứ để vợ chồng bọn họ tự giải quyết.”
Trì Chi Hành hét lên, Đường Tâm Nhan không hề có để ý đến cậu ta đang bị cản trở, vì tay của Trì Chi Hành đã thả lỏng tay mình ra, Cố Nhiễm Nhiễm cắn một cái thật mạnh vào tay anh ấy.
“Nhiễm Nhiễm, đi với cậu ấy đi, tôi không sao.” Thấy Trì Chi Hành và Cố Nhiễm Nhiễm cứ giằng co mãi, Đường Tâm Nhan mới đến trước mặt hai người bọn họ, nở một nụ cười nói.
Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm mới có thể thở phào.
Biết Cố Nhiễm Nhiễm đang rất lo lắng cho mình, Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười ngọt ngào.
“Yên tâm đi, thật sự không có chuyện gì đâu, tôi không phải là người con gái để anh ấy tùy ý xâm chiếm như lúc trước nữa, tôi cũng có lòng tự trọng và tôn nghiêm.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Thân là chị em với nhau, Cố Nhiễm Nhiễm hiểu rõ suy nghĩ thật sự trong lòng cô.
“Được, tôi đi, có chuyện gì cứ gọi điện.”
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu với Đường Tâm Nhan, sau đó mới dời ánh mắt về phía Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan là người con gái yêu anh nhất, u mê anh nhất trên đời, nếu như anh làm ra chuyện gì tổn thương cô ấy, Mặc Trì Úy, anh sẽ trở thành người đàn ông ngu ngốc nhất trên đời này, Cố Nhiễm Nhiễm tôi có bán mạng cũng nhất định phải kéo theo anh xuống địa ngục.”
Nói xong câu này, Cố Nhiễm Nhiễm mới đi ra khỏi cửa.
“Anh Tư, phải bình tĩnh.”
Trì Chi Hành nói, sau đó nhanh chóng đuổi theo Cố Nhiễm Nhiễm.
“Phượng Cừ, anh cũng đi đi.” Thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy đang nhìn Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan vội đến trước mặt anh ấy nói.
Cô không hy vọng có bất kỳ người nào vì bản thân mình mà phải nhận lấy rắc rối.
“Cô chắc chắn ổn chứ? Tôi có thể giúp cô.” Phượng Cừ lấy lại bình tĩnh, cợt nhã, vẻ mặt anh ấy lúc này rất nghiêm túc, cho dù đã đánh mất cơ hội để tiếp tục phát triển ở giới giải trí, anh ấy cũng sẽ không để Mặc Trì Úy làm tổn thương Đường Tâm Nhan, cho dù đó là người đàn ông của Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan lắc đầu.
“Tôi rất cảm kích khi có người bạn tốt như anh, đừng lo, tôi sẽ xuất hiện ở phim trường đúng giờ, sẽ không vì bất cứ lý do nào mà trì hoãn.”
Đường tâm Nhan kiên trì, khiến Phượng Cừ không còn cách nào khác chỉ đành quay lưng rời khỏi phòng.
Tất cả mọi người đều đã bỏ đi, Đường Tâm Nhan cũng không lập tức đến trước mặt Mặc Trì Uý mà chỉ gọi điện cho nhân viên khách sạn.
“Phiền cô mang đến cho tôi một tách cà phê Blue Mountain, một tách Cappuchino, cà phê Blue Mountain đừng bỏ đường, đừng bỏ sữa.” Đường Tâm Nhan nói, xác nhận đối phương đã nhớ rõ yêu cầu của cô, rồi mới cúp máy.
Cuối cùng mới xoay người lại, đôi mắt sáng ngời như ngọc, nhìn chằm chằm Mặc Trì Úy.
“Tôi đã ký hợp đồng rồi, không thể nào hủy bỏ được nữa.”
Đường Tâm Nhan ngồi đối diện Mặc Trì Úy, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng của mình, giọng nói đầy ngọt ngào.
Đồng tử Mặc Trì Úy co lại.
“Em nên biết rằng, trên đời này, không có việc gì là Mặc Trì Úy này không thể làm được, chỉ cần một câu nói của tôi, Cố Nhiễm Nhiễm nhất định phải hủy bỏ hợp đồng này của em.”
Giọng nói đầy từ tốn của Mặc Trì Úy lại mang theo dấu hiệu của sự thù hằn, lạnh lùng, khiến người ta rùng mình và kinh hãi.
Đường Tâm Nhan không nói lời nào, tiếng gõ cửa vang lên, cô đứng dậy, đi đến cửa.
“Thưa cô, đây là cà phê mà cô muốn.” Đường Tâm Nhan gật đầu, nhận lấy cà phê, đặt ly cà phê Blue Mountain trước mặt Mặc Trì Úy.
“Chỉ cần còn thở tôi sẽ không từ bỏ ước mơ của mình, trừ khi… tôi chết.” Đường Tâm Nhan nhấp một ngụm cà phê, một lần nữa lên tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh như thủy tinh nhìn anh đầy kiên định.
Vẻ mặt đẹp trai của Mặc Trì Úy, lộ ra một vẻ lạnh lùng như sương giá ngàn năm.
“Đường Tâm Nhan, đừng thách thức giới hạn của tôi, hậu sẽ khó lường đó.” Mặc Trì Úy đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay thô ráp, gân guốc nhanh chóng nắm chặt lấy chiếc cằm xinh đẹp của cô.