Mùi hương này thế mà lại rất quen thuộc với Đường Tâm Nhan, mãu đến lúc này cô mới tỉ mỉ đánh giá người phụ nữ kia.
“Là cô?”
Lúc cô xác định đây là người phụ nữ mình đã nhìn thấy ở phòng làm việc của Mặc Trì Úy mới không khỏi ngạc nhiên.
Người phụ nữ đó mỉm cười.
“Không ngờ cô còn nhớ tôi, xin chào, tôi là Triệu Hân Hân, bạn của Trì Uý.”
Triệu Hân Hân chủ động vươn tay ra, nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa xinh đẹp.
“Xin lỗi, tôi đang bế con, không có cách nào để bắt tay với cô, không làm phiền các người nữa.” Đường Tâm Nhan nói xong câu đó, bế con trai đang ngủ say đi thẳng lên lầu.
Lúc đi lên đến tầng hai, Đường Tâm Nhan mới dừng bước.
Thấy cảnh Triệu Hân Hân và Mặc Trì Úy đang vui vẻ, trong lòng Đường Tâm Nhan nhói đau.
Xem ra người phụ nữ này là người mà giúp việc nói đã từng ngủ qua đêm ở phòng khách, bọn họ thật sự chỉ đơn giản ngủ ở phòng khách thôi sao?
Cô đau đớn ẳm con quay về phòng.
Đứng ngây người ở phòng con không bao lâu, Đường Tâm Nhan mới quay lại về phòng mình, pha nước tắm rồi mới quay lại mở máy tính.
Đúng giờ Cố Nhiễm Nhiễm gửi nội dung kịch bản qua chô cô, Đường Tâm Nhan cẩn thận nghiên cứu, mãi đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc,
Lúc Mặc Trì Úy đẩy cửa bước vào, Đường Tâm Nhan nhanh chóng tắt file kịch bản đi.
“Đang xem gì mà nghiêm túc thế?”
Giọng nói Mặc Trì Úy hệ trầm ấm, êm dịu hệt như rượu vang đỏ, truyền đến bên tai Đường Tâm Nhan.
“Xem đại vài cái thôi, sao thế, anh không cần ở cạnh khách hàng của mình sao?” Đường Tâm Nhan gập máy tính lại, khóe môi nhếch lên, khó giấu được ý tứ mỉa mai.
“Hân Hân không chỉ là khách hàng, em ấy còn là…”
Mặc Trì Úy còn chưa nói hết câu, Đường Tâm Nhan đã ngắt lời.
“Không chỉ là khách hàng mà còn là người phụ nữ của anh, Mặc Trì Uý, tôi nói thay anh rồi đó.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng nói.
Mặc Trì Uý tiến vài bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan, đôi mắt đào hoa sáng lên như ngọc, nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Em biết mình đang nói cái gì không vậy hả?”
Đường Tâm Nhan hừ lạnh một tiếng.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Cô ta không là người phụ nữ của anh? Nếu như không phải thì tôi thật sự nghĩ không ra mối quan hệ của anh và người phụ nữ kia là gì, mặc chiếc áo sơ mi của anh huênh hoang đi trên phố, không ngờ rằng đã có một Mạnh Bạch Chỉ đi rồi bây giờ lại thêm một Triệu Hân Hân nữa, Mặc Trì Úy, vận đào hoa của anh thật không tồi đó.”
Lời Đường Tâm Nhan nói khiến Mặc Trì Úy càng nhíu chặt lông mày lại.
“Lần này anh quay về không phải là để cãi nhau với em.”
Đường Tâm Nhan nhướn mày.
“Xin lỗi, tôi đây cũng không có thời gian đi gây lộn đi với anh, đã trễ rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, mời anh… đi ra ngoài.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng ra lệnh đuổi khách, hận không thể lập tức đá Mặc Trì Úy ra khỏi tầm mắt của mình.
Sự xuất hiện của Triệu Hân Hân, càng châm ngọn lửa ghen tuông trong lòng Đường Tâm Nhan bùng cháy lên dữ dội hơn.
“Trì Úy, anh ngủ chứ?”
Giọng nói Triệu Hân Hân đầy nhẹ nhàng, xuyên qua cánh của truyền đến tai của hai người đang ở bên trong.
“Người phụ nữ của anh tìm đến cửa rồi kìa, Mặc Trì Úy có cần tôi nhường phòng này lại cho các người không?”
Đối diện với sự mỉa mai của Đường Tâm Nhan, Mặc Trì Úy chỉ có thể nhìn cô thật sâu, sau đó mới mở cửa ra.
“Có chuyện gì?”
Triệu Hân Hân vẫn luôn nở một nụ cười sáng lạn.
“Không có việc gì quan trọng, chỉ là ngủ không được, cho nên mới hỏi anh thử có muốn uống một ly không? Cái này là em đặc biệt mang từ Ý về, cũng coi như là lời cảm ơn anh đã tìm lại được hộ chiếu và chứng minh thư bị mất của em, không có cách nào để báo đáp nền đành khui chai rượu này.”
Triệu Hân Hân nhẹ nhàng nói.
“Nếu vợ anh cũng chưa ngủ, chúng ta có thể cùng uống một chút, nhân tiện làm quen luôn.”
Đường Tâm Nhan ở bên trong, nghe thấy lời mời của cô, vẻ mặt liền xuất hiện một cười mỉa mai.
“Xin lỗi, tôi đã ngủ rồi, xin đừng quấy rầy tôi nghỉ ngơi.”
Triệu Hân Hân đang đứng ngay cửa, nghe thấy những lời Đường Tâm Nhan nói, tinh nghịch lè lưỡi, lắc lắc chai rượu trong tay.
“Thế nào?”
Mặc Trì Úy nhìn thật sâu vào đôi mắt đã nhắm tít của Đường Tâm Nhan sau đó chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Anh ấy đi thật sao? Cứ như thế mà bỏ đi cùng người phụ nữ kia sao?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Đường Tâm Nhan ngồi dậy, vốn dĩ vẫn ôm một chút tia hy vọng nhưng lúc này cô đã hoàn toàn thất vọng.
Nước mắt âm thầm lăn dài trên gò má Đường Tâm Nhan.
Ngày hôm sau Cố Nhiễm Nhiễm đã đến biệt thự từ sớm, lúc thấy vẻ mặt nhợt nhạt của Đường Tâm Nhan, cô đã bị dọa cho giật mình.
“Tâm Nhan, hôm nay sẽ đi gặp mặt bên truyền thông, cô… chắc chắn có thể được chứ?”
Cố Nhiễm Nhiễm có chút lo lắng cho trạng thái của Đường Tâm Nhan, sẽ không cách nào đối diện được đám phóng viên sắc bén kia.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Không sao, tôi có thể, hơn nữa tôi tin rằng với mỹ phẩm của tôi chắc chắn có thể khiến tôi thay đổi được trạng thái hiện tại.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói.
Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, lập tức nhờ chuyên gia trang điểm và nhà thiết kế trang phục của mình mang đến, chuẩn bị chu đáo cho Đường Tâm Nhan.
Mặc dù cảm thấy trạng thái tinh thần hơi tồi tệ, nhưng Đường Tâm Nhan biết lần, lần này đối mặt với đám phóng viên liệu mình có thể lấy lại chỗ đứng trong giới giải trí hay không.
Chuyện gia trang điểm đã nhanh chóng make up cho Đường Tâm Nhan, nhìn trong gương đã được trang điểm tỉ mỉ, xinh đẹp, cánh môi Đường Tâm Nhan đỏ mọng, quyến rũ nở một nụ cười.
“Cái này thế nào?”
Cố Nhiễm Nhiễm lấy một ra một chiếc váy sexy, màu tím để trước mặt Đường Tâm nhan.
“Có cần phải lộ liễu như vậy không?” Lúc Đường Tâm Nhan nhìn thấy bộ lễ phục này hàng lông mày nhíu chặt lại.
“Thành công ngay lần đầu, nhưng cô yên tâm đi, sexy nhưng sẽ không có vấn đề gì đâu.” Cố Nhiễm Nhiễm cười nói.
Đường Tâm Nhan không bao giờ nghi ngờ về gu thời trang của Cố Nhiễm Nhiễm, cho nên cô nhận lấy lễ phục, đi vào phòng thay đồ.
Đường Tâm Nhan bước vào phòng, nhanh chóng thay quần áo, bộ lễ phục được thiết kế rất lộ liễu, khiến làm da trắng như tuyết của cô bày ra trước mắt, chiếc tà được xẻ cao lên vừa hoàn hảo tôn lên đôi chân thon dài ngọc ngà của cô, ẩn ẩn hiện hiện.
“Bingo, hoàn hảo.” Thấy Đường Tâm Nhan bước ra từ phòng thay đồ, Cố Nhiễm Nhiễm đã hét lên kinh ngạc.
“Được không?” Mặc dù vóc dáng đã khôi phục về trạng thái tốt nhất, thế nhưng… thế nhưng Đường Tâm Nhan vẫn không có quá nhiều tự tin.
“Đương nhiên là được rồi, tin tôi.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường tâm Nhan, vỗ vai cô động viên.
Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.
“Đi thôi.”
Nửa tiếng sau, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm đến khách sạn nơi tổ chức họp báo.
Phượng Cừ đã đợi ở phòng chờ từ sớm, lúc thấy Đường Tâm Nhan vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Quá đẹp.”
Đối diện với lời khen của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan hơi ngại.
“Công việc đã chuẩn bị gần xong rồi, hai nhân vật chính có thể lên sân khấu, tôi tin tiêu đề mấy bài báo ngày mai đều sẽ có bóng dáng của hai người.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Tâm Nhan và Phường Cừ nở một nụ cười tươi.