Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn Đường Vũ Nhu mỉm cười, vẻ mặt điềm tĩnh và nụ cười tao nhã khiến Đường Vũ Nhu lập tức nhận ra rằng mình đã mặc đồ rồi.
“Đường Tâm Nhan, cô…” Đường Vũ Nhu hằn học trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhún vai, nụ cười ngọt ngào trên môi càng ngày càng rực rỡ.
“Không phải cô rất có nhiều tiền sao? Sao thế? Bây giờ thậm chí ngay đến cả mười mấy vạn cũng không trả nổi hả? Đường Vũ Nhu, đây không phải phong cách của cô?” Đường Tâm Nhan không nhanh không chậm nói.
“Tôi…” Đường Vũ Nhu bị dồn vào đường cùng, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không muốn bị bất cứ người nào coi thường, đành phải mở ví lấy tiền ra.
“Thưa cô, tổng cộng mười hai vạn tám nghìn tệ, bây giờ cô chỉ đưa… chỉ đưa có năm trăm tệ… còn không đủ số lẻ của bộ váy nữa ạ?”
Lúc nhân viên nhận số tiền năm trăm tệ mà Đường Vũ Nhu đưa, vẻ mặt rất sốc.
“Đây… đây là tiền cọc, tôi sẽ trả thêm tiền sau.”
Đường Vũ Nhu tức giận nói.
“Xin lỗi, trong cửa hàng chưa bao giờ có tiền lệ như vậy, cho nên… cho nên xin cô trả số tiền còn lại, nếu không cô sẽ không thể lấy bộ váy này.”
Nhân viên kinh doanh nói.
“Tâm Nhan, tôi chỉ nghe nói qua là ăn cơm không trả tiền, nhưng lại không ngờ, hôm nay tôi lại nhìn thấy mua đồ không trả tiền đó, thế giới rộng lớn như thế này đúng là không thiếu điều kỳ lạ ha?”
Cố Nhiễm Nhiễm đứng bên cạnh Đường Tâm Nhan châm biếm nói.
Nghe Cố Nhiễm Nhiễm chế nhạo như vậy, vẻ mặt Đường Vũ Nhu càng khó coi hơn.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần đang họp thì chuông điện thoại vang lên, anh lập tức nhấn nút nghe máy.
“Thần, bây giờ em đang ở cửa hàng mà mình hay đến, rất thích một chiếc váy, nhưng hôm nay không mang theo tiền, anh… anh mua cho em đi.”
Giọng nói mềm mại của Đường Vũ Nhu vang lên bên tai Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần không nói câu nào, lập tức cúp máy, khiến Đường Vũ Nhu rất xấu hổ.
“Xem ra người đàn ông của cô có vẻ không yêu cô nhiều lắm, Đường Vũ Nhu, tôi thật sự rất thông cảm cho cô.” Đường Tâm Nhan đến trước mặt Đường Vũ Nhu, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ châm biếm.
“Anh ấy… anh ấy rất quan tâm tôi.”
Đường Vũ Nhu có thể mất mặt với bất kỳ người nào, nhưng… nhưng tuyệt đối không thể mất đi danh dự trước mặt Đường Tâm Nhan.
Cô lại rút điện thoại ra gọi cho Phó Tư Thần lần nữa.
“Đường Vũ Nhu, cô chơi đủ chưa, điên rồi hả?”
Lại nhận được điện thoại của Đường Vũ Nhu, vốn dĩ Phó Tư Thần đã bận đến sứt đầu mẻ trán, bùng nổ cơn giận hét vào điện thoại.
Nghe thấy giọng nói đầy lạnh lùng như vậy, trong lòng Đường Vũ Nhu hẫng đi một nhịp.
“Em đang ở cùng với Đường Tâm Nhan.”
Ở cùng với Đường Tâm Nhan? Nghe thấy cái tên Đường Tâm Nhan, Phó Tư Thần nhướn mày.
“Tôi đến ngay.”
Phó Tư Thần nói xong liền cúp máy.
“Chồng tôi sắp đến rồi, Đường Tâm Nhan, thấy hình ảnh anh ấy yêu thương tôi, cô nhất định sẽ ghen ghét đến chết thôi.” Vẻ mặt Đường Vũ Nhu rất đắc ý.
“Đường Vũ Nhu, cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vừa nãy tôi đã nghe rất rõ, người đàn ông Phó Tư Thần của cô vì nghe thấy tên của Đường Tâm Nhan mới trả lời lại, không ngờ bây giờ cô lại tệ hại như vậy, phải nhắn đến tên người phụ nữ khác mới có thể gặp được người đàn ông của mình.”
Cố Nhiễm Nhiễm đến trước mặt Đường Vũ Nhu, khinh thường nói.
“Cô…”
Đường Vũ Nhu bất ngờ khi nghe Cố Nhiễm Nhiễm nói mình như vậy, khiến cô ta càng thêm xấu hổ, hận không thể đào cái hồ mà chui vào.
Khoảng mười mấy phút sau, Phó Tư Thần đã lái xe đến trước cửa hàng.
Thấy Phó Tư Thân bước vào Đường Vũ Nhu liền nở một nụ cười vui tươi, lập tức bước đến trước.
“Thần, sao giờ anh mới đến? Người ta đợi anh lâu lắm rồi đó.”
Đường Vũ Nhu nũng nịu, âu yếm khoác lấy tay Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần chỉ liếc nhìn cô một cái rồi rút tay ra, đi về phía Đường Tâm Nhan.
“Tâm Nhan, dạo này khỏe không?” Phó Tư Thân nhìn Đường Tâm Nhan đầy dịu dàng.
“Phó Tư Thần, em mới là vợ anh. Cô ta là vợ trước đã bị anh vứt bỏ rồi.” Thấy Phó Tư Thần cười với Đường Tâm Nhan như vậy, Đường Vũ Nhu tức giận giậm chân.
Phó Tư Thần không thèm đế ý đến cô ta la hét, đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm Đường Tâm Nhan.
“Tôi có khỏe hay không, hình như không liên quan gì đến anh nhỉ, anh Phó.” Đường Tâm Nhan chậm rãi mở đôi môi đỏ mọng xinh đẹp ra, nói một cách lạnh lùng và đầy xa cách.
“Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi, nói chuyện với bọn họ chỉ thêm lãng phí nước bọt.” Đường Tâm Nhan đứng bên cạnh Cố Nhiễm Nhiễm nói.
“Tâm Nhan, lấy lại được tài ăn nói rồi sao?”
Cố Nhiễm Nhiễm ngọt ngào nói, mang theo chút trêu chọc.
Đường Tâm Nhan cong khóe môi mỉm cười.
“Có lẽ trước mặt Mặc Trì Úy, tôi mới nhỏ bé, tầm thường, mới đánh mất tự tin của bản thân mà thôi.” Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.
Không muốn nhắc đến chuyện không vui của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm mới kéo cô đi về phía cửa.
Mới đi được có vài bước đã bị Phó Tư Thần chặn lại.
Thấy mình bị Phó Tư Thần ngáng đường, khóe môi cô nhếch lên càng thêm phần mỉa mai.
“Anh Phó, anh nghĩ cách giải quyết người phụ nữ của anh nhanh một chút, nếu không cô ta sẽ càng mất mặt đó, nể tình chúng ta có quen biết với nhau, tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở anh rằng bộ đồ bầu của vợ anh sắp rớt xuống đến nơi rồi.”
Đường Tâm Nhan đi về phía Phó Tư Thần, dán sát bên tai anh cất lên giọng nói đầy ngọt ngào.
Phó Tư Thần theo quán tính nhìn về phía Đường Vũ Nhu, đúng là bộ đồ bầu cô ta mang sắp rớt đai đến nơi rồi.
Chết tiệt.
Thấy Đường Vũ Nhu không có bất kỳ cảnh giác nào, Phó Tư Thần khẽ chửi thầm một tiếng rồi vội vàng chạy về phía cô ta.
Đường Vũ Nhu vẫn luôn nhìn Phó Tư Thần và Đường Tâm Nhan với ánh mắt đầy tức giận, bây giờ đột nhiên nhìn thấy anh ta đang đi về phía mình, vẻ mặt Đường Vũ Nhu rất vui vẻ.
“Mau gài thắt lưng lại, đừng làm tôi phải mất mặt.” Phó Tư Thần đến trước mặt Đường Tâm Nhan, lạnh lùng nói, ánh mắt không có chút dịu dàng mà ngược lại tràn đầy chán ghét.
Mãi cho đến lúc này Đường Vũ Nhu mới ý thức được thắt lưng sắp rơi, cô mới vội gài lại.
“Anh… anh cho em tiền trả đi, nhân viên đó cứ hối em mãi nè?”
Thấy Phó Tư Thần muốn bỏ đi, Đường Vũ Nhu vội ngăn anh lại.
Phó Tư Thần nhanh chóng lấy thẻ ra.
“Mau làm thủ tục đi.”
Nhân viên lập tức giải quyết tất cả thủ tục, sau đó trả thẻ lại cho Phó Tư Thần.
Phó Tư Thần không hề do dự, chạy theo Đường Tâm Nhan.
Chết tiệt, thấy Phó Tư Thần đuổi theo Đường Tâm Nhan, Đường Vũ Nhu tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức gọi điện cho Mặc Trì Uý.
Phó Tư Thần, đồ nhẫn tâm, đừng trách sao em vô tình, em không tin Mặc Trì Úy sẽ làm ngơ, để anh theo đuổi người con gái của anh ta.