Đường Tâm Nhan không hề quan tâm đến lời chửi rủa của Đường Vũ Nhu, mà vô cùng nghiêm túc nhìn menu gọi món trong tay.
“A…” Đột nhiên âm thanh đau đớn vang lên khiến Đường Tâm Nhan quay người theo bản năng.
Lúc cô thấy người ngã trên mặt đất hóa ra là Đường Vũ Nhu thì không khỏi hơi bất ngờ. Nhưng khi nhìn thấy đôi giày cao ít nhất 10 phân trên chân cô ta thì cô lập tức hiểu tại sao cô ta lại ngã rồi.
Một người phụ nữ mang thai, một người phụ nữ sắp làm mẹ rồi mà còn không thèm để ý đến nguy hiểm khi mang đôi giày cao như vậy, có phải là đáng đời không?
“Đau… đau quá, mau gọi điện thoại cho người đàn ông của tôi, mau lên.”
Đường Vũ Nhu không đứng dậy mà nắm lấy vạt áo của người bảo vệ ở bên cạnh rồi trực tiếp ra lệnh cho anh ta.
Bảo vệ vốn không muốn để tâm tới nhưng khi thấy Đường Vũ Nhu là phụ nữ đang mang thai thì anh ta vẫn bấm số điện thoại mà Đường Vũ Nhu cung cấp rồi gọi.
Không cần tốn quá nhiều công sức, giọng nói của Phó Tư Thần đã vang lên bên tai bảo vệ.
“Xin chào, tôi là bảo vệ của nhà hàng XX, vợ của anh bị ngã xuống đất.” Bảo vệ nói chuyện Đường Vũ Nhu bị ngã xuống đất cho Phó Tư Thần.
Đến cả bảo vệ cũng vô cùng khinh thường hành động ngồi lì trên mặt đất của Đường Vũ Nhu.
Mặc dù dạo gần đây anh ta càng ngày càng lạnh nhạt, hơn nữa còn càng ngày càng chán ghét với Đường Vũ Nhu, nhưng nghĩ tới việc trong bụng cô ta đang mang thai đứa con của mình thì sau khi do dự, Phó Tư Thần vẫn lấy chìa khóa xe và đi ra khỏi phòng làm việc.
“Sao cô ta không đứng lại? Chẳng lẽ nghiêm trọng lắm à?”
Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn Đường Vũ Nhu, thấy cô ta ngã trên đất không hề có ý định đứng dậy, cô không khỏi cảm thấy hơi kì lạ.
“Một người phụ nữ biết chơi đùa, cô gái à, việc chúng ta cần làm không phải là quan tâm khi nào cô ta mới đứng dậy, mà là… xem kịch.”
Mặc Trì Úy vô cùng dịu dàng nhìn Đường Tâm Nhan. Từ lúc anh quyết định quên hết tất cả hận thù thì anh mới phát hiện, hóa ra đối diện với những chuyện như thế này, đối với những lời nói của bản thân mình cũng là một loại hạnh phúc.
Đường Tâm Nhan lè lưỡi, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô luôn ngập tràn nụ cười vô cùng vui vẻ.
10 phút sau, họ thấy Phó Tư Thần lo lắng chạy vào nhà hàng, trực tiếp đến bên cạnh Đường Vũ Nhu.
Đường Tâm Nhan thấy Phó Tư Thần đỡ Đường Vũ Nhu đứng dậy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hóa ra suy đoán của anh là chính xác, cô ta không hề ngã để làm mình bị thương, mà chỉ có một mục đích duy nhất, chính là thu hút sự chú ý của Phó Tư Thần.”
Đường Tâm Nhan thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói.
“Gọi món đi.” Mặc Trì Úy cười một cách kín đáo, anh sớm đã nhìn ra chút thủ đoạn nhỏ này của Đường Vũ Nhu rồi.
Đường Tâm Nhan gọi rất nhiều món ăn ngon trong một hơi dài, nhưng điều làm cho Mặc Trì Úy thấy bất ngờ là những món cô gọi đều là những món mà anh với cô ăn trong lần dùng bữa đầu tiên.
“Chỉ cần là những chuyện chúng ta từng trải qua, em… đều nhớ tất cả.”
Thấy ánh mắt của Mặc Trì Úy trực tiếp khóa chặt trên người mình, Đường Tâm Nhan cười mỉm nói.
Mấy món được gọi còn chưa được bưng lên, hai người đã nhìn thấy Phó Tư Thần nắm tay Đường Vũ Nhu đi về phía họ rồi.
Thật đúng là một người phụ nữ biết diễn kịch. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi mà đã khóc đến hai mắt sưng đỏ lên rồi. Đường Vũ Nhu, rốt cuộc là cô muốn làm gì?
Hàng lông mày của Đường Tâm Nhan nhíu chặt lại khi thấy họ tiến lại gần.
“Đường Tâm Nhan, tôi biết em hận tôi vì lúc đó đã bỏ rơi em vì Vũ Nhu, nhưng em cũng không cần phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy vì muốn hại đứa con của Phó Tư Thần tôi đấy chứ?”
Phó Tư Thần đi đến trước mặt họ, sắc mặt vô cùng u ám. Giọng nói lạnh lùng chất vấn Đường Tâm Nhan.
“Tôi… hại đứa con của anh?”
Sắc mặt Đường Tâm Nhan vô cùng không thể tưởng tượng nổi khi nghe thấy mấy chữ này.
“Phó Tư Thần, anh không bị bệnh đấy chứ? Tôi còn không muốn nói chuyện với người phụ nữ của anh thì anh nghĩ là tôi có lãng phí thời gian để đi phá đứa con của anh không? Xin lỗi, anh coi trọng bản thân mình quá rồi.”
Đường Tâm Nhan hời hợt nói, hiển nhiên là cô không hề để ý đến Đường Vũ Nhu và Phó Tư Thần.
“Đường Tâm Nhan, ở trên giường cô cũng nhàm chán như một khúc gỗ cứng ngắc khiến đàn ông mất hết cả hứng thôi. Tôi thật sự rất muốn biết giám đốc Mặc chịu đựng cô như thế nào đấy.”
Phó Tư Thần lạnh lùng giễu cợt nói.
Nụ cười trên mặt anh ta cũng không lưu lại quá lâu, vì ly rượu đang cầm trong tay Mặc Trì Úy đã vô tình hất lên mặt anh ta rồi.
“Mặc Trì Úy, anh…” Đột nhiên bị hất rượu vang đỏ lên mặt, Phó Tư Thần tức giận đến sắc mặt tái nhợt.
“Xin lỗi, trượt tay.”
Mặc Trì Úy hết sức tự nhiên đặt ly lên bàn, con ngươi đen láy lóe lên ánh sáng chói mắt nhìn thẳng lên người Phó Tư Thần.
Trượt tay? Đường Tâm Nhan gần như bật cười thành tiếng khi nghe thấy hai chữ này. Trượt tay nên mới làm rượu trong ly văng lên mặt Phó Tư Thần sao?
Những chữ này cũng chỉ có người đàn của cô mới có thể tự nhiên nói ra như vậy thôi.
“Mặc Trì Úy, anh cũng đừng quá ngạo mạn như vậy. Ở trên thương trường, người đàn ông của tôi cũng đã có một chỗ đứng nhất định rồi, anh… anh đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Thấy người đàn ông của mình bị Mặc Trì Úy làm cho nhục nhã, Đường Vũ Nhu hét lên đầy phẫn nộ.
“Dựa vào anh ta? Muốn đấu với tôi à?”
Nghe thấy mấy lời của Đường Vũ Nhu, trên gương mặt anh tuấn của Mặc Trì Úy lộ rõ nụ cười đẩy ẩn ý.
“Thế nào? Lẽ nào Phó Tư Thần tôi không có năng lực để đấu với anh sao? Mặc Trì Úy, anh bớt tự coi nhẹ mình ở đây đi, Phó Tư Thần tôi cũng không phải chỉ sống một cuộc sống nhàn rỗi thôi đâu.”
Phó Tư Thần lạnh lùng nói. Mặc dù anh ta đã dùng khăn giấy để lau sạch rượu trên mặt mình rồi, nhưng trên áo sơ mi của anh ta vẫn còn rất nhiều dấu vết của rượu vang đỏ khiến người khác cảm thấy mắc cười.
Đáy mắt Mặc Trì Úy ngưng đọng lại một sự lạnh lẽo.
“Phó Tư Thần, chỉ cần tôi muốn thì tôi có thể khiến công ty anh khốn đốn trong vòng 1 tháng đó.” Đôi môi mỏng của Mặc Trì Úy lại mở ra một lần nữa, mở miệng nói.
Sắc mặt Phó Tư Thần thay đổi rõ rệt khi nghe được lời uy hiếp này.
Ngược lại là Đường Vũ Nhu ở bên cạnh, nghe được mấy lời này của Mặc Trì Úy không khỏi bật cười hahaha.
“Dựa vào anh? Mặc Trì Úy, đừng ở đây nói khoác nữa, thật là cười chết người khác rồi. Nếu như anh không thu lại những lời vừa rồi, tôi sẽ kêu người đàn ông của tôi khiến công ty anh tan nát đấy.”
Đường Vũ Nhu ngạo mạn nói.
Một tia sáng lạnh lẽo nhanh như tia chớp mạnh mẽ nhìn thẳng lên người Đường Vũ Nhu.
“Tôi vốn xem cô là chị gái của người phụ nữ của tôi nên mới không muốn tính toán những chuyện ngu xuẩn mà trước kia cô đã từng làm. Nhưng hôm nay… anh đây đã thay đổi ý định rồi. Đường Vũ Nhu, không phải cô muốn làm cô chủ của những nhà giàu có sao? Anh đây sẽ hoàn toàn cắt đứt giấc mộng đẹp đẽ đó của cô.”
Giọng nói của Mặc Trì Úy, lạnh lẽo như băng lạnh ngàn năm, không hề có một nhiệt độ nào.
Lời uy hiếp của Mặc Trì Úy khiến cho Đường Vũ Nhu hơi sợ, nhưng cô ta cũng không cam lòng nhếch nhác như vậy ở trước mặt Đường Tâm Nhan, cô ta không hề quan tâm đến lời uy hiếp của Mặc Trì Úy.
“Anh dám sao? Nếu anh dám ngạo mạn như vậy, tôi sẽ để người đàn ông của tôi… hủy hoại anh.”