Lúc Mặc Trì Úy nói ra chuyện anh bị thôi miên nên đã quên sạch hết tất cả kí ức rồi, Đường Tâm Nhan há hốc mồm kinh ngạc
“Họ… sao họ phải làm vậy? Còn có thể khôi phục lại được không?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi, trên gương mặt nhỏ nhắn thanh tú xinh đẹp của cô lộ rõ vẻ mong đợi.
“Anh đã liên lạc với bác sĩ Sở rồi, ngày mai anh sẽ đến phòng làm việc của anh ta.” Mặc Trì Úy nói, trong lòng anh vẫn còn một tia hy vọng rằng anh sẽ nhớ lại tất cả mọi chuyện.
“Anh… anh sẽ quên tất cả hận thù, để chúng ta bắt đầu lại một lần nữa sao?” Đường Tâm Nhan đến trước mặt Mặc Trì Úy, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn anh.
“Anh không thể cam đoan được, nhưng anh sẽ thử quên đi, còn về thời gian thì anh… không thể cho em một khoảng thời gian chính xác được.”
Qua một lúc lâu, Đường Tâm Nhan mới nghe được giọng nói thành thật chất phác như rượu vang đỏ của Mặc Trì Úy.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp rộ lên một nụ cười rạng rỡ.
“Có mấy câu này là đủ rồi, em sẽ… em sẽ bắt đầu lại một cuộc sống mới với anh, em tin tình yêu có thể làm quên đi hết mọi hận thù.”
Đường Tâm Nhan cười nói, nụ cười hồn nhiên rạng rỡ đó khiến trong lòng Mặc Trì Úy dâng lên một chút kích động không thể nào khống chế được.
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy nhẹ nhàng kéo Đường Tâm Nhan vào lòng.
“Anh…” Đột nhiên bị Mặc Trì Úy ôm vào lòng, Đường Tâm Nhan vô cùng mất tự nhiên. Nhưng khi bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy đặt lên chiếc bụng hơi nhô lên của mình, Đường Tâm Nhan lại có cảm giác xúc động không thể giải thích được.
“Nó đá anh rồi.”
Lúc bàn tay to lớn của mình cảm nhận được một cú đá mạnh mẽ, Mặc Trì Úy vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, hơi không dám tin vào mắt mình.
“Đứa bé cảm nhận được hơi thở của bố nó nên mới đá nhiều lần như vậy đó.”
Đường Tâm Nhan cũng vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, thật không ngờ hôm nay đứa trẻ này lại hiếu động như vậy.
Mặc Trì Úy không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bụng Đường Tâm Nhan, gương mặt tuấn tú của anh đã không còn lạnh lùng như trước nữa mà đã nuông chiều hơn nhiều rồi.
Từ sau khi anh mất đi trí nhớ, Đường Tâm Nhan chưa từng thấy thấy bộ dạng này của Mặc Trì Úy.
Điều này làm cho nụ cười trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô luôn dạt dào hạnh phúc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Tâm Nhan đã dậy từ rất sớm để làm bữa sáng cho Mặc Trì Úy.
“Em làm bữa sáng rồi, anh mau qua ăn đi.” Vừa muốn đi gọi Mặc Trì Úy dậy thì đã thấy anh đi vào phòng ăn, Đường Tâm Nhan vội vàng đến bên cạnh anh, trên mặt nở nụ cười rồi nói.
Mặc Trì Úy gật đầu, nhìn Đường Tâm Nhan đang vô cùng thoải mái và có tâm trạng tốt, trên mặt rộ lên nụ cười mê hồn thì Mặc Trì Úy có cảm giác thỏa mãn không thể nào giải thích được.
“Có chuyện gì thì cứ nói đi. Không cần phải nhìn anh suốt như vậy đâu.”
Đôi môi mỏng gợi cảm của Mặc Trì Úy mở ra, giọng nói trầm thấp từ từ vang lên.
Đường Tâm Nhan có chút xấu hổ khi bị Mặc Trì Úy nhìn thấy tâm tư trong lòng, gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng.
“Em… Em có thể đi tới chỗ bác sĩ Sở với anh không?” Đường Tâm Nhan vô cùng mong đợi nhìn Mặc Trì Úy, cô hy vọng người đầu tiên Mặc Trì Úy nhìn thấy được sau khi anh khôi phục lại trí nhớ sẽ là cô.
Mặc Trì Úy nhướng máy, một tia sáng đầy ẩn ý nhanh chóng lóe lên trong mắt anh.
“Được.”
Mặc dù chỉ có một chữ ngắn gọn thôi nhưng cũng có thể khiến Đường Tâm Nhan vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
“Nhưng mà em nhớ ăn nhiều một chút, người hầu nói dạo này em ăn ít lắm đó.” Mặc Trì Úy lại mở miệng một lần nữa.
Đường Tâm Nhan gật đầu.
“Được, hôm nay em nhất định sẽ ăn thật nhiều.”
Có lẽ là vì tâm trạng cô tốt nên bữa sáng hôm nay Đường Tâm Nhan thật sự đã ăn rất nhiều.
Nhìn Mặc Trì Úy gọi điện thoại cho bác sĩ Sở sau khi ăn sáng xong, Đường Tâm Nhan về phòng thay một chiếc váy dành cho phụ nữ mang thai màu xanh lợt.
“Nhan Nhan, con thật sự quyết định ở bên cạnh cậu ta một lần nữa sao?”
Đường Tâm Nhan vừa định cầm lấy túi xách đi xuống lầu thì nghe thấy giọng nói của mẹ cô.
Cô biết sức khỏe của mẹ cô vẫn còn rất yếu, nên Đường Tâm Nhan vội vàng đỡ bà ngồi xuống sofa bên cạnh.
“Mẹ, con muốn cho bọn con một cơ hội, một cơ hội được theo đuổi hạnh phúc, mẹ… sẽ chúc phúc cho con chứ ạ?”
Đường Tâm Nhan nắm tay Liễu Nguyệt và nhìn bà đầy mong đợi.
Mẹ là người thân duy nhất của cô trên thế gian này, cô không muốn để mẹ mình thất vọng.
Liễu Nguyệt khẽ thở dài.
“Tùy con vậy, mẹ chỉ hy vọng lựa chọn lần này của con sẽ không sai.”
Nghe lời chúc phúc của mẹ, trái tim Đường Tâm Nhan như được lấp đầy bởi sự ấm áp trong phút chốc.
“Nhanh đi đi, cậu ta còn đang đợi con ở dưới lầu đó.”
Nhìn đứa con gái cưng của mình ngả vào lòng mình như một đứa trẻ, vẻ mặt của Liễu Nguyệt tràn đầy sự yêu thương.
“Mẹ, con sẽ về với mẹ nhanh thôi.”
Đường Tâm Nhan hôn lên má mẹ mình một cái rồi vui vẻ đi ra khỏi phòng.
Lúc cô xuống lầu thì Mặc Trì Úy đã gọi điện thoại xong rồi, chỉ là Đường Tâm Nhan không nhìn ra được bất kì tâm trạng gì trên gương mặt tuấn tú của anh.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Đường Tâm Nhan thấp thỏm không yên đi đến trước mặt Mặc Trì Úy.
“Sao vậy? Có thể đi được rồi chứ?”
Đường Tâm Nhan khẽ hỏi.
“Có thể rồi, bác sĩ Sở đang đợi chúng ta đấy.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, để mặc cho Mặc Trì Úy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình rồi đi ra cửa.
Hai người vừa đi tới cửa thì đã thấy Giản Thành hớt ha hớt hải chạy về phía mình.
Giản Thành là trợ lý của anh nên Mặc Trì Úy biết rất rõ, cậu ta không phải là người sẽ mất bình tĩnh khi gặp chuyện. Vậy nên khi thấy bộ dạng hớt ha hớt hải như vậy của cậu ta, hàng lông mày của Mặc Trì Úy cũng nhíu chặt lại.
“Tổng giám đốc, xảy ra chuyện rồi.” Giản Thành nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi? Là chuyện của công ty sao?” Đường Tâm Nhan lo lắng hỏi. Cô thật sự không mong có chuyện gì làm phiền đến việc Mặc Trì Úy đi tìm bác sĩ Sở.
“Là…” Giản Thành liếc nhìn Đường Tâm Nhan, hơi do dự.
“Nói đi.” Mặc Trì Úy lạnh lùng nói.
Giản Thành hít một hơi thật sâu.
“Tôi vừa nhận được tin, Mạnh Bạch Chỉ cô ấy… cô ấy đã tự tử, hiện tại đang được cấp cứu trong bệnh viện.”
Giản Thành nói với Mặc Trì Úy tin tức mà cậu ta vừa nhận được cách đây không lâu.
“Tự tử?” Nghe thấy hai chữ này, hàng lông mày của Mặc Trì Úy càng nhíu chặt hơn. Với sự hiểu biết của anh về Mạnh Bạch Chỉ, cô ta là người quý trọng bản thân mình như vậy thì sao thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy được?
“Chuyện này là thật, tôi đã hỏi bệnh viện rồi.”
Giản Thành chắc chắn nói.
Đường Tâm Nhan cũng không ngờ Mạnh Bạch Chỉ lại làm ra những chuyện như tự tử thế này. Nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết đây là âm mưu của Mạnh Bạch Chỉ, một kế hoạch để Mặc Trì Úy đi gặp cô ta.
“Em đến bệnh viện với anh.”
Mặc Trì Úy nói, con ngươi đen láy như chim ưng của anh rơi lên người Đường Tâm Nhan.
Đường Tâm Nhan nhướng mày, một tia sáng xảo quyệt lóe lên trong cặp mắt phượng trong veo như nước suối của cô.
“Anh không sợ sự xuất hiện của em sẽ càng làm cô ta kích động thêm sao?”
Mặc Trì Úy cười mỉm.
“Chúng ta có thể… chống mắt lên mà xem.”