Đường Tâm Nhan nhanh chóng leo xuống khỏi người Mặc Trì Úy.
“Anh… anh không bị thương gì chứ?” Dù sao anh cũng vừa mới cứu cô, nếu không phải anh ôm lấy cô đúng lúc, dùng thân mình để bảo vệ cô thì Đường Tâm Nhan không thể nào tưởng tượng được cục cưng sẽ gặp nguy hiểm gì.
Mặc Trì Úy nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, đôi mắt hoa đào lạnh lẽo như hồ nước, sắc như dao lướt qua Đường Tâm Nhan rơi thẳng lên người Mạnh Bạch Chỉ.
“A Lãnh, anh… anh sao vậy? Anh sẽ không cho rằng cô ấy ngã xuống là do em gây ra đấy chứ? Em… Em không có làm gì hết.”
Đối mặt với đôi mắt đen nhánh không chút cảm xúc của Mặc Trì Úy, Mạnh Bạch Chỉ không khỏi có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào anh.
Mặc Trì Úy đi đến trước mặt Mạnh Bạch Chỉ.
“A Lãnh, em biết, anh tin em mà.” Thấy anh đi đến trước mặt mình, nhưng lại không làm ra bất kì hành động nào làm tổn thương mình, một nụ cười ngọt ngào lộ ra trên mặt của Mạnh Bạch Chỉ.
Ánh mắt cô ta nhìn Đường Tâm Nhan đầy khiêu khích, Mạnh Bạch Chỉ vừa định nhào vào lòng anh thì cằm của cô ta đã bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy.
“A Lãnh, em đau quá.”
Cái cằm đau nhức khiến Mạnh Bạch Chỉ ý thức được cơn tức giận của Mặc Trì Úy lúc này, lẽ nào anh… anh đã nhìn thấy hành động cô ta đưa chân ra ngáng đường Đường Tâm Nhan rồi sao?
Không, không có khả năng, cô ta đã làm vô cùng cẩn thận rồi, không thể nào bị anh nhìn thấy được.
“Đừng làm những chuyện mờ ám như này nữa, anh mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng, nếu không lần sau anh sẽ không quan tâm đến quả thận kia của em nữa đâu, mà anh sẽ… hủy hoại em.”
Từng chữ lạnh lùng vang lên rõ ràng bên tai Mạnh Bạch Chỉ, giọng nói lạnh như băng làm cho sắc mặt cô ta càng trở nên nhợt nhạt hơn.
“A Lãnh…”
Mạnh Bạch Chỉ nhìn Mặc Trì Úy đầy mong đợi, nhưng Mặc Trì Úy không thèm để ý đến cô ta mà đi thẳng đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Cục cưng sao rồi?”
Nghe thấy Mặc Trì Úy đang quan tâm đến cục cưng của mình, Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên. Nhưng nghĩ tới sau khi cục cưng được sinh ra, cô với cục cưng vẫn phải xa cách thì cô vô cùng tức giận đẩy Mặc Trì Úy ra.
“Không liên quan tới anh.”
Nhìn bóng dáng Đường Tâm Nhan đi ra khỏi phòng ăn, đôi lông mày mạnh mẽ của Mặc Trì Úy nhíu chặt lại với nhau.
“A Lãnh…”
Mặc Trì Úy đang định rời đi thì Mạnh Bạch Chỉ ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh đã từng nói sẽ chăm sóc cho em cả đời này mà, A Lãnh, anh không thể rời khỏi em được, không thể được.”
Mạnh Bạch Chỉ đau khổ hét lên, đôi mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy không có một chút lay động nào, anh thẳng thừng kéo bàn tay to lớn đang mạnh mẽ ôm lấy anh của Mạnh Bạch Chỉ ra.
“Em… khiến anh quá thất vọng rồi.” Anh nói xong câu này thì đi ra khỏi phòng ăn mà không ngoảnh đầu lại.
Sau khi Đường Tâm Nhan trở về phòng, mặc dù Mặc Trì Úy đã kịp thời ôm lấy cô nhưng nghĩ đến cảnh tượng đó, Đường Tâm Nhan vẫn có chút hối hận.
Xem ra lần sau cô phải cẩn thận hơn với Mạnh Bạch Chỉ rồi, nhìn cô ta dịu dàng như vậy mà lại có thể làm ra những chuyện khiến cô vô cùng đau khổ.
“Anh…” Mặc Trì Úy đột nhiên đi vào đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Đường Tâm Nhan.
“Ra ngoài, đây là phòng của tôi.”
Đường Tâm Nhan lạnh lùng hét lên, đối với Mặc Trì Úy, cô đã không còn ôm bất kì ảo tượng gì nữa rồi. Một người đàn ông tính kế chia rẽ cô với con mình thì có gì đáng để cô quyến luyến nữa chứ?
Đôi mắt đẹp đẽ của Đường Tâm Nhan đã không còn sự si mê và thâm tình của lúc trước nữa khiến cho Mặc Trì Úy vô cùng không thoải mái.
Anh sải bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Anh muốn làm gì?” Mặc Trì Úy đến gần khiến Đường Tâm Nhan có chút hỗn loạn.
“Trai đơn gái chiếc ở trong cùng một căn phòng, em cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì?” Mặc Trì Úy nhếch đôi môi mỏng gợi cảm lên, không nhanh không chậm nói.
“Mặc Trì Úy, anh không phải là người mà, tôi là phụ nữ có thai đấy.”
Đường Tâm Nhan lo lắng hét lên. Cô ghét bản thân mình, ghét cơ thể mình để mặc cho Mặc Trì Úy dựa sát vào, và bị hơi thở tà quỷ tỏa ra từ người anh mê hoặc không cách nào khống chế được.
“Phụ nữ có thai thì làm sao? Em cho rằng tôi sẽ để ý đến những thứ này sao?”
Đường Tâm Nhan càng sợ hãi trước sự tiếp cận của anh, Mặc Trì Úy càng muốn lại gần cô. Đặc biệt là khi nhìn thấy vẻ mặt Đường Tâm Nhan hoảng loạn vì anh lại gần cô, gương mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên hai khối màu đỏ e thẹn đầy dễ thương càng khơi lên hứng thú muốn trêu chọc cô của anh.
“Anh…”
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú giống như bọn người chuyên đi làm bậy của Mặc Trì Úy đang phóng to ra trước mắt mình, gương mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan càng đỏ ửng hơn.
“Reng…”
Nếu không phải chuông điện thoại bất ngờ vang lên, có lẽ Mặc Trì Úy vẫn sẽ tiếp tục trêu chọc cô gái nhỏ trước mặt này rồi.
“Anh cả, có chuyện gì vậy?”
Mặc Trì Úy vừa nhận điện thoại đã mở đôi môi mỏng gợi cảm của mình.
“Có người đã nhìn thấy Đường Lôi.”
Giọng nói vừa lạnh lùng vừa tràn đầy từ tính của Phong Tiêu vang lên bên tai Mặc Trì Úy.
“Cái gì?” Nghe thấy câu nói của Phong Tiêu, sắc mặt Mặc Trì Úy thay đổi rõ rệt. Trong con người đen nhánh hơi híp lại của anh lập tức hiện lên một tia sáng lạnh lẽo nhanh như chớp.
“Anh chắc chứ? Ông ta vẫn chưa chết?”
Mặc Trì Úy nghiến răng nghiến lợi hỏi, hơi thở tỏa ra trên người anh vừa hung ác vừa tàn nhẫn làm cho Đường Tâm Nhan ở bên cạnh có dự cảm không lành.
“Người của anh đã nhìn thấy một người đàn ông giống ông ta. Anh đã gửi hình vào mail của em rồi đó, em tự mình xem đi.”
Sau khi Mặc Trì Úy cúp máy thì lập tức chạy ra phòng dành cho khách.
Thấy phản ứng của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan cảm thấy có chút kỳ lạ, sự tò mò trong lòng khiến cô cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng.
Có thể là vì lo lắng hoặc cũng có thể là vì nguyên nhân khác, lúc Mặc Trì Úy bước vào phòng không có đóng cửa phòng lại. Thế nên Đường Tâm Nhan đứng bên ngoài cửa có thể nhìn thấy rõ ràng hết cảnh tượng bên trong qua khe cửa.
Cô thấy Mặc Trì Úy mở máy tính lên, gõ lách ca lách cách vài cái, sau đó… sắc mặt trở nên phẫn nộ và nguy hiểm ngay lập tức.
“Đường Lôi, tôi muốn giết chết ông.”
Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy cuộn thành nắm đấm, đập mạnh lên bàn làm việc, đột nhiên gầm lên giận dữ một tiếng làm cho Đường Tâm Nhan đang ở ngoài cửa có cảm giác không rét mà run, sởn tóc gáy.
Đường Lôi? Đó không phải là tên của bố cô sao? Xảy ra chuyện gì với ông ấy vậy?
Đường Tâm Nhan đầy nghi hoặc, lông mày nhíu chặt lại.
“Bang…” Bàn tay to lớn của Mặc Trì Úy lại đập lên bàn làm việc một lần nữa, con ngươi đen nhánh nhuốm một màu đỏ tươi như khát máu híp lại đầy nguy hiểm.
Dù bị mất trí nhớ nhưng Mặc Trì Úy đã kêu Lục Tử Thâm điều tra lại, nên anh biết rõ Đường Lôi chính là tên đầu sỏ tội ác đã hại chết người thân của mình.
Không ngờ một người đã chết rất lâu rồi nhưng bây giờ lại xuất hiện?
Xem ra cái chết năm đó của ông ta chẳng qua cũng chỉ là một trò đùa mà thôi. Đường Lôi, ông cho rằng ông dùng kế điệu hổ ly sơn như vậy là có thể giúp ông tránh bị trừng trị nghiêm khắc sao?
Lục Tử Thâm là người đầu tiên nhận được tin tức cũng nhanh chóng chạy đến biệt thự.
Vì người hầu trong biệt thự đều biết anh ta là bạn tốt của cậu chủ, nên Lục Tử Thâm không hề gặp bất kì trở ngại nào mà đi thẳng lên phòng sách ở lầu 2.
Lúc anh ta thấy Đường Tâm Nhan đang đứng ở ngoài cửa thì không khỏi có chút bất ngờ.