Đường Tâm Nhan vốn định uống nước trong bếp, không ngờ khi xuống lầu, thứ mà cô nhìn thấy là cảnh Mạnh Bạch Chỉ tát Người giúp việc.
Đây có phải là Mạnh Bạch Chỉ luôn nhẹ nhàng tao nhã trước mặt Mặc Trì Uý không? Giờ cô ta trông thật kinh khủng.
Rõ ràng là cô ấy vẫn xinh đẹp và gợi cảm, nhưng bây giờ khuôn mặt của cô ấy vô cùng gớm ghiếc.
“Cô Mạnh, cô đang làm gì vậy?”
Đường Tâm Nhan hét một tiếng chói tai, nghe thấy giọng nói của cô, Người giúp việc phản ứng lại, nhanh chóng tránh sang một bên.
Mạnh Bạch Chỉ bay bị vồ hụt, sắc mặt càng thêm xấu xa, nhất là khi nhìn thấy Đường Tâm Nhan, cô ta muốn tự tay bóp cổ Đường Tâm Nhan.
“Cô chủ, cô hiện tại là mang thai. Cẩn thận một chút.”
Người giúp việc đến bên cạnh Đường Tâm Nhan, cẩn thận đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha.
Thái độ tôn trọng đó khiến Mạnh Bạch Chỉ tức muốn chết.
“Rót cho tôi một cốc nước, được không?”
Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, cách cư xử tao nhã thể hiện sự quý phái và sang trọng của cô ấy.
“Được ạ, cô chờ một chút.” Người giúp việc xoay người đi vào phòng bếp.
“Đường Tâm Nhan, cô cố ý phải không? Cô cố tình ở trước mặt tôi để thể hiện khí chất nữ chủ nhân của mình sao?” Mạnh Bạch Chỉ chạy tới chỗ Đường Tâm Nhan và giận dữ hét lên.
Đường Tâm Nhan nhún vai, trong đôi mắt sáng như thủy tinh, có một luồng sóng quyến rũ tuôn chảy.
“Cô Mạnh, bây giờ Mặc Trì Uý không có ở đây, vậy cô đừng bày ra vẻ đạo đức giả tạo nữa được không? Tôi thực sự cảm thông cho cô. Mỗi lần đối mặt với anh ấy, cô đều phải diễn, đây là một việc vô cùng cực khổ đó.”
Đường Tâm Nhan nhẹ nói, giọng ngọt ngào pha chút mỉa mai.
“Cô”
Mạnh Bạch Chỉ chưa bao giờ cảm thấy khả năng nói của Đường Tâm Nhan tốt như vậy.
“Đường Tâm Nhan, đừng có mà tự đắc ở đây. Không ai có thể thay đổi được. Việc bố cô giết hại những người thân của A Lãnh một cách tàn nhẫn, ông ta chính là kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời của anh ấy, vì vậy sau khi cô sinh ra đứa trẻ, anh ấy sẽ mang đứa trẻ đi và sau đó sẽ đá cô đi.”
Một nụ cười lạnh lùng xuất hiện trên khuôn mặt của Mạnh Bạch Chỉ.
“Không, không như vậy được, anh ấy đã hứa với tôi rằng anh ấy sẽ không làm gì con tôi? Mạnh Bạch Chỉ, tôi sẽ không tin những gì cô nói.” Đường Tâm Nhan nói.
“Không tin à?” Mạnh Bạch Chỉ nhún vai.”Vậy thì đi xem đi, Đường Tâm Nhan, điều ngu ngốc nhất mà cô làm là quá tin tưởng vào A Lãnh. Trên đời này, A Lãnh chỉ yêu mình tôi, còn cô chỉ là con gái của kẻ thù truyền kiếp của anh ấy, khi anh ấy chán anh ấy lấy ra chơi đùa cho hết thời gian, cô cũng phải nghĩ kĩ đi, sinh con xong, phải nói lời chia tay với con như thế nào ”.
Nhìn sắc mặt Đường Tâm Nhan ngày càng tái nhợt, nụ cười trên mặt Mạnh Bạch Chỉ càng thêm tự hào.
“Cô chủ, nước của cô.”
Người giúp việc rót một cốc nước ấm đưa tới tay Đường Tâm Nhan, nhưng lại thấy sắc mặt cô tái mét.
“Tôi không sao, tôi mệ rồi, tôi về phòng trước.”
Đường Tâm Nhan đi thẳng lên lầu, cô ấy đã hết lần này đến lần khác tự nhủ rằng đừng để ý đến những gì Mạnh Bạch Chỉ nói, đừng tin, nhưng
Khi Đường Tâm Nhan trở về phòng, càng ngày càng cảm thấy cáu kỉnh, những lời Mạnh Bạch Chỉ vừa nói lại văng vẳng bên tai cô.
Mục đích của anh ta thực sự chỉ là đứa con trong bụng?
Không, mình phải hỏi rõ ràng, mình phải làm ra lẽ chuyện này.
Đường Tâm Nhan nghĩ đến đay, cô nhanh chóng rời khỏi phòng, từ người giúp việc biết được Mặc Trì Uý đang ở trong phòng làm việc, cô lập tức tới phòng làm việc.
Bởi vì nóng lòng muốn biết câu trả lời, Đường Tân Nham cũng không thèm gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào trong phòng.
“Mặc Trì Uý, tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Đường Tâm Nhan liền hét lên.
Cô không gõ cửa mà trực tiếp xông vào phòng, khiến Mặc Trì Uý đang họp video cùng khách, anh chíu chặt mày lại.
“Tôi không biết anh đang họp trực tiếp, tôi sẽ ở chỗ này chờ.”
Đường Tâm Nhan có vẻ xấu hổ khi nhìn thấy Mặc Trì Uý trong một cuộc họp, cô rất cảm ơn vì camera của máy tính không nắm vào mình, nếu bị khách hàng nhìn thấy, cô chắc chắn sẽ bị trêu chọc.
Mặc Trì Uý chỉ liếc nhìn Đường Tâm Nhan, sau đó lại chuyển ánh mắt sang máy vi tính.
Nghe được cuộc trò chuyện lưu loát của anh với khách hàng bằng tiếng Ý, Đường Tâm Nhan hơi ngạc nhiên, nhưng sự quyết đoán như vậy cũng khiến Đường Tâm Nhan bị mê dại.
Một giờ sau, Mặc Trì Uý cũng kết thúc cuộc họp video.
“Nói tiếp đi, có chuyện gì sao?”
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu, trực tiếp đi tới bàn làm việc, chống tay lên bàn.
“Anh vẫn luôn giữ tôi ở bên cạnh, có phải muốn đợi đứa nhỏ của tôi ra đời, rồi táchtôi ra khỏi đứa nhỏ không?” Đường Tân Nham lập tức hỏi, không muốn làm nũng.
Câu hỏi của Đường Tâm Nhankhiến hàng lông mày của Mặc Trì Uý nhíu chặt lại.
“Tôi không muốn trả lời những câu hỏi nhàm chán như thế này. Đã muộn rồi, em nên về phòng và nghỉ ngơi đi.”
Mặc Trì Uý cầm tập tài liệu trên tay lên, nghiêm túc xem nó, nói rõ rằng anh không muốn để ý đến Đường Tâm Nhan nữa.
“Mặc Trì Uý, tôi đang hỏi anh mà?” Đường Tâm Nhan liền rút hồ sơ trong tay khi Mặc Trì Uý tỏ vẻ rõ rằng anh không muốn để ý đến cô.
“Đưa hồ sơ cho tôi.” Mặc Trì Uý cau mày, giọng nói lạnh lùng như vừa vớt được từ trong ao lạnh.
Đường Tâm Nhan hít một hơi thật sâu.
“Nếu anh không trả lời rõ ràng cho tôi, tôi sẽ không rời đi.” Thái độ của Đường Tân Nham rất cố chấp.
“Rầm”
Đứng dậy, Mộ Chí Vỹ đập mạnh tay xuống bàn, đôi đồng tử đen láy không chút cảm xúc nhìn chằm chằm Đường Tân Y.
“Đừng thách thức giới hạn của tôi. Hậu quả sẽ nằm ngoài khả năng chịu đựng của em. Hãy dẹp bỏ những suy nghĩ điên rồ của em đi, nếu không tôi sẽ nhốt em trong phòng để ưm không bao giờ được hít thở bầu không khí trong lành bên ngoài.”
Lời đe dọa của Mặc Trì Uý vang lên rõ ràng bên tai Đường Tâm Nhan.
“Anh thật muốn mang con tôi đi, Mặc Trì Uý, anh không phải người, tôi hận anh.”
Đã quen biết Mặc Trì Uý nhiều năm như vậy, Đường Tâm Nhan đã đoán được mọi chuyện khi nghe anh ta nói rằng anh không muốn trực tiếp trả lời câu hỏi của mình.
Cô đau lòng nhìn Mặc Trì Uý, trong con ngươi trong veo quyến rũ như có một tầng sương mù.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan giả vờ bình tĩnh, sâu trong mắt Mặc Trì Uý lóe lên một tia thương cảm.
Anh hít một hơi thật sâu và đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan.
“Muộn rồi, đi ăn khuya đi.”
Anh đương nhiên muốn nắm tay Đường Tâm Nhan, nhưng trước khi tay anh ấy chạm vào Đường Tâm Nhan, cô đã đẩy anh ra.
“Đừng động vào tôi, Mặc Trì Uý, tôi hận anh, hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như anh dám đem con của tôi mang đi, cho dù thành ma, tôi cũng kéo anh xuống địa ngục.”
Đường Tâm Nhan cố chấp lau đi giọt nước mắt rơi trên má, trong mắt tràn đầy tức giận, hung hăng trừng anh.