Đường Tâm Nhan đang chuẩn bị đeo tai nghe để nghe nhạc, nghe được những lời này của Giang Na Nhi và trợ lý của cô ta liền giật mình.
Lên giường cùng người đầu tư?
Tin đồn này rốt cuộc đến từ đâu, cô còn không biết người đầu tư là ai thì sao mà ngủ với người ta được chứ?
“Chị Na Nhi à, những người đầu tư mà em từng gặp đều là người vừa già vừa xấu, cô ta vì có vai diễn mà thể loại nào cũng tiếp, nghĩ mà buồn nôn!” Trợ lý nhỏ tiếng đáp.
Giang Na Nhi nhếch môi chế giễu, “Có một số người chính là đáng ghê tởm như vậy!”
Đường Tâm Nhan không lập tức nhảy dựng lên mà tranh cãi với Giang Na Nhi, Đạo diễn Hầu đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên, hôm nay lại là ngày tốt, ngày khai máy, cô hiểu được mục đích của Giang Na Nhi khi nói những lời này chính là để chọc tức cô, khiến cô trở thành người không biết coi trọng đại cục, để lại ấn tượng xấu đối với Đạo diễn Hầu.
Đường Tâm Nhan đeo tai nghe, hai tay nâng má, tĩnh lặng nhìn ra ngoài cửa xe.
Giang Na Nhi và trợ lý nói xấu Đường Tâm Nhan rất lâu mà người đằng sau không có động tĩnh gì, Giang Na Nhi nghi ngờ ngoái đầu lại.
Phát hiện Đường Tâm Nhan đang đeo tai nghe, bộ dạng như không nghe thấy gì nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta không có chổ chút giận.
Đường Tâm Nhan dựa vào cái gì mà được diễn vai nữ chính, còn cô lại phải diễn vai nữ phụ thứ tư!
Giang Na Nhi nghiến răng nghiến lợi, “Tiện nhân mặt dày!”
Phượng Cừ ngồi phía trước, anh đang chơi game, nghe được những lời Giang Na Nhi, anh thấy không hài lòng mà hét lên: “Người bảo người khác là tiện nhân thường là loại tiện nhân nhất, diễn tốt là được rồi, suốt ngày thì thì thầm thầm sau lưng người khác, thật giống như những người đàn bà ngồi lê đôi mắt!”
Sớm đã nghe nói Phượng Cừ có tính khí kỳ quặc, anh ta sẽ mắng thẳng mặt những ai làm anh ta không hài lòng mà không có chút nể nang nào, anh ta chưa bao giờ xu nịnh ai, có người nói, anh ta chính là người trong sạch trong giới giải trí.
Giang Na Nhi không ngờ Phượng Cừ lại có thể hét lên với mình, cô ta choáng váng, mặt mũi đỏ bừng.
Phượng Cừ có ảnh hưởng rất lớn trong giới giải trí, Giang Na Nhi đương nhiên sẽ không dám đắc tội với anh ta, cô ta cắn chặt môi nuốt cơn giận, đầu cúi gằm, không dám nói thêm câu nào nữa.
……
Đã đến khách sạn ở An Thành, Đường Tâm Nhan gọi Phượng Cừ đứng lại, nói cảm ơn anh.
Phượng Cừ xua xua tay, “Tôi rất ghét loại phụ nữ lắm lời, hy vọng cô không phải loại người như thế.” Dứt lời, anh ta hai tay đút túi quần jean, vênh váo đi vào khách sạn.
Khi đến trước cửa phòng đã được bên đầu tư đặt trước, Đường Tâm Nhan đứng lại một lúc mới đẩy cửa vào.
Cô căn bản không thích xã giao, càng không thích làm những chuyện để lấy lòng người khác.
Nhưng xã hội đâu phải cái khuôn viên trường học, cuộc đời đâu phải một câu chuyện cổ tích.
Trong căn phòng lớn có bày hai cỗ bàn tròn, trong đó một cỗ bàn đã ngồi chật kín người, một bàn khác có Đạo diễn Hầu, phu nhân của Đạo diễn Hầu, còn có hai phó đạo diễn và Phượng Cừ.
Đạo diễn Hầu nhìn thấy Đường Tâm Nhan thì vẫy tay gọi cô.
Đường Tâm Nhan bước đến, ngồi cạnh Phượng Cừ.
Đợi khoảng mười phút thì cửa phòng mở ra.
Đích thân Giám đốc khách sạn ra mở cửa, theo sau là một bóng người mảnh mai.
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng, lãnh đạm ấy, Đường Tâm Nhan sững sờ.
Sao hắn lại đến đây?
Đạo diễn Hầu và vài vị đạo diễn khác nhìn thấy người mới vào thì đều đứng dậy chào hỏi Mặc Trì Úy.
“Tâm Nhan, ngây ra đó làm gì? Đây là Mặc tổng, người đầu tư của chúng ta.” Đạo diễn Hầu nhắc nhở.
Đường Tâm Nhan giật mình, phát hiện mọi người trên bàn đều đang nhìn cô, bao gồm cả Mặc Trì Úy, tai của cô nóng lên, lập tức chào hỏi, “Xin chào Mặc tổng.”
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Trì Úy chỉ lướt qua cô một vài giây, hắn ngồi vào ghế chính, khuôn mặt anh tuấn, biểu cảm lãnh đạm, hắn ngồi cạnh Đạo diễn Hầu đã hơn năm mươi tuổi thì trông lại càng thu hút sự chú ý hơn nữa.
Đạo diễn Hầu nhìn thái độ của Mặc Trì Úy đối với Đường Tâm Nhan, không hiểu được tâm ý của hắn, ông vẫy tay ra hiệu cho Đường Tâm Nhan ngồi xuống.