Đường Tâm Nhan cũng rất bất ngờ về việc Mặc Trì Uý đưa Mạnh Bạch Chỉ đi.
Nhưng lúc nghe được tin này, trong lòng Đường Tâm Nhan cũng vui vẻ lạ thường. Làn môi hồng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười duyên dáng.
“Xem ra đuổi Mạnh Bạch Chỉ đi em rất vui nhỉ?”
Mặc Trì Uý bước vào phòng ngủ, nhìn thấy nụ cười trên môi của Đường Tâm Nhan.
“Tôi… Tôi không có.” Thình lình nghe được giọng nói trầm khàn đầy quyến rũ của Mặc Trì Uý, Đường Tâm Nhan giật cả mình. Hơn nữa bị anh nhìn thấu suy nghĩ càng làm cô thêm ngượng ngùng.
“Không có sao?” Mặc Trì Uý duỗi thẳng hai chân, thong dong bước đến trước mặt Đường Tâm Nhan. Anh đột nhiên lại gần khiến Đường Tâm Nhan hoảng loạn. Đôi mắt long lanh trong sáng như hai giọt nước kia lộ ra vài tia hoang mang khắc khoải.
“Thật sự không có sao?” Mặc Trì Uý vươn ngón tay thon dài của mình ra nâng cằm Đường Tâm Nhan lên, anh mắt mị hoặc của anh vẫn luôn nhìn thẳng vào cô.
Hòng thu lại tất cả sự bất an và hoang mang của cô vào tầm mắt.
Tại sao khi nhìn vào đôi mắt tựa hồ như không tìm ra được bất kỳ tạm niệm nào của Đường Tâm Nhan trong lòng anh lại có một cảm giác rung động lạ kỳ đến vậy? Không phải cô là con gái của kẻ thù sao?
Tại sao càng tiếp xúc với cô lại càng chìm đắm vào trong đôi mắt trong sáng ấy?
“Mặc Trì Uý… Anh… Anh không sao chứ?” Thấy Mặc Trì Uý cứ nhìn mình mà không nói không rằng, Đường Tâm Nhan lại càng hoang mang, vội lên tiếng hỏi.
Giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan kéo Mặc Trì Uý ra ngoài những suy nghĩ lãn lộn kia, anh nhìn gương mặt thon gọn đầy lo lắng của cô bất giác cau mày.
“Trước đây chúng ta thật sự đã ở bên nhau sao?” Mặc Trì Uý đột nhiên hỏi.
Nghe anh nhắc đến chuyện trước kia, gương mặt xinh đẹp của Đường Tâm Nhan cũng nở một nụ cười tươi tắn.
Trước mắt cô cũng hiện ra những hình ảnh cả hai bên nhau đầy ấm áp và hạnh phúc.
“Trước đây chúng ta rất hạnh phúc, tuy rằng chẳng khác những cặp vợ chồng khác là bao, nhưng với tôi mà nói đó đều là những ký ức đẹp đẽ không thể nào quên. Tôi tin là cả đời này tôi cũng sẽ không quên được nó.”
Lúc nhớ lại những ký ức tươi đẹp ấy, trên mặt Đường Tâm Nhan không ngừng nở nụ cười hạnh phúc, khiến Mặc Trì Uý cũng có một khát khao muốn nhớ lại tất cả những chuyện trước kia.
“A…”
Càng nỗ lực nhớ lại, đầu Mặc Trì Uý lại càng đau nhức kinh hoàng, làm anh phải thốt lên.
“Mặc Trì Uý, anh làm sao vậy?” Thấy Mặc Trì Uý đột nhiên đau đớn ngã vật ra sàn, hai tay ôm đầu, Đường Tâm Nhan cũng hoảng hốt theo.
Cô nhanh chóng khuỵu xuống, nâng mặt Mặc Trì Uý lên, sốt ruột hỏi.
“Đau… Đau quá… Gọi điện thoại cho anh hai… Nhanh lên.”
Mặc Trì Uý nói trong đau đớn.
Gọi điện thoại cho anh hai? Số điện thoại là bao nhiêu? Tuy rằng cô và Phong Tiêu đã có tiếp xúc nhưng vẫn không biết số điện thoại của anh ấy.
“Tìm… Trong điện thoại, mật mã là… 0527.”
0527? Nghe được dãy số ấy Đường Tâm Nhan không khỏi bất ngờ, cô nhìn Mặc Trì Uý một cách khó tin.
“Nếu như… Nếu như em muốn tôi chết thì cứ tiếp tục nhìn tôi đi.”
Mặc Trì Uý lạnh nhạt nói trong mệt mỏi.
“Tôi gọi, tôi gọi ngay.” Đường Tâm Nhan tìm thấy điện thoại của Mặc Trì Uý, nhanh chóng nhập mật mã mở điện thoại, sau đó gọi vào số của Phong Tiêu.
“Cái gì? Cậu ấy đau đầu à?” Nghe thấy tiếng Đường Tâm Nhan, Phong Tiêu có hơi bất ngờ, nhưng anh cũng không có thời gian để nghĩ nhiều nữa, vừa nghe nói Mặc Trì Uý sắp ngất rồi thì nhanh chóng lấy chìa khoá xe, cùng Trì Chi Hành đang ngồi bên cạnh rời khỏi phòng làm việc.
Hai người nhanh chóng chạy đến biệt thự.
“Anh ấy… Anh ấy ở trong phòng.”
Đường Tâm Nhan đang sốt ruột chờ đợi, thấy Phong Tiêu và Trì Chi Hành đến cô lập tức dẫn bọn họ vào trong phòng.
TMU đã được Đường Tâm Nhan dìu lên giường, sắc mặt tái nhợt, đầu đau như búa bổ.
“Hai người mau tìm cách cứu anh ấy, anh ấy đang rất đau.”
Đường Tâm Nhan sốt ruột đến mức rơi nước mắt, nhất là lúc nhìn thấy bộ dạng thờ ơ của Phong Tiêu và Trì Chi Hành, cô càng lo lắng, muốn lập tức đẩy bọn họ đến trước mặt Mặc Trì Uý.
Phong Tiêu đá mắt với Trì Chi Hành, cậu ta lập tức đến trước mặt Mặc Trì Uý, móc trong túi ra một bình thuốc, rót ra một viên nhét mạnh vào miệng Mặc Trì Uý.
Thuốc phát huy công dụng rất nhanh, sắc mặt nhợt nhạt của Mặc Trì Uý cũng từ từ hồi phục, đầu mày đang cau lại cũng từ từ giãn ra.
“Anh ấy khoẻ rồi, đã không còn đau nữa!” Nhìn thấy mày Mặc Trì Uý giãn ra rồi, tâm trạng Đường Tâm Nhan cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Nhìn Đường Tâm Nhan vui vẻ như vậy, Phong Tiêu và Trì Chi Hành lặng lẽ nhìn nhau.
“Để anh ấy ngủ chút đi.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, nhẹ nhàng đắp chăn lên người Mặc Trì Uý, rồi cùng Phong Tiêu và Trì Chi Hành ra ngoài.
“Thím ơi, pha cà phê cho hai người họ đi ạ!”
Đường Tâm Nhan tươi cười giao việc cho người làm.
“Tại sao vẫn quay về bên cạnh em ấy? Sự xuất hiện của cô chỉ đem lại đau khổ cho em ấy mà thôi.”
Phong Tiêu lạnh lùng nói.
“Anh… Anh đang nói tôi sao?” Đột nhiên nghe giọng nói lạnh lẽo như băng của Phong Tiêu, Đường Tâm Nhan vô cùng hoảng hốt.
Phong Tiêu đá mày, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào người Đường Tâm Nhan.
“Trì Uý và Bạch Chỉ sắp kết hôn rồi.”
Phong Tiêu nhận cà phê từ tay người làm xong, không gấp rút cũng chẳng thong thả mà nói.
“Tôi…” Đường Tâm Nhan hít một hơi sâu: “Tôi biết, tôi biết là bọn họ sắp kết hôn rồi, nhưng… Nhưng cũng không phải là tôi cương quyết ở lại đây, là Mặc Trì Uý uy hiếp tôi, bắt tôi ở lại. Tôi không biết tại sao anh lại ghét tôi đến thế, nhưng tôi chưa từng nghĩ đến sẽ phá hoại cuộc sống hôn nhân của người khác. Còn nữa, tôi muốn nhắc nhở anh, cuộc hôn nhân giữa tôi và Mặc Trì Uý vẫn chưa kết thúc, chúng tôi chưa hề ký vào bất kỳ giấy tờ ly hôn nào cả.”
Đường Tâm Nhan hai mặt một lời nói rõ ràng ra, tuy rằng Phong Tiêu có dùng ánh mắt thâm thù đại hận nhìn cô đi nữa, nhưng… Nhưng cô tuyệt đối không chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ Mặc Trì Uý dám chà đạp lên lòng tự tôn của cô, tuyệt đối không cho phép!
Trên người Đường Tâm Nhan lúc này tỏa ra ánh hào quang của một nữ vương chuyên quyền, ngược lại khiến Phong Tiêu phải cau mày.
“Quả là một người phụ nữ thú vị. Nhưng nếu cô dám làm Trì Uý chịu tổn thương nào nữa, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Phong Tiêu cảnh cáo Đường Tâm Nhan, từng lời từng chữ đều vang bên tai cô một cách rành rọt.
“Anh hai…” Thái độ của Phong Tiêu đối với Đường Tâm Nhan khiến Trì Chi Hành có chút bất ngờ. Nhưng nghĩ tới việc Mặc Trì Uý uy hiếp cô ấy ở lại biệt thự, chứng tỏ cô ấy rất quan trọng với anh.
“Trì Chi Hành, không phải anh và Nhiễm Nhiễm đã chia tay rồi sao? Sao người nhận điện thoại lại là anh?”
Đường Tâm Nhan đột nhiên cất tiếng hỏi, cô có nghe nói chuyện của Cố Nhiễm Nhiễm và Trì Chi Hành lúc còn đi học, cô cũng biết, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn luôn không cho người đàn ông khác chạm vào cô là do tên công tử đào hoa này mà ra.
“Tôi và cô ấy…”
Trì Chi Hành khẽ thở dài.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy người ngoài không thể can thiệp, kể cả cô cũng vậy. Vậy nên… Rất xin lỗi, tôi không thể nói cô biết.” Trì Chi Hành lạnh nhạt đáp.