Buổi chiều.
Mặc Trì Úy giải quyết xong công việc ở công ty rồi đi đến bệnh viện.
Hắn chau mày khi thấy người nằm trong phòng bệnh VIP đó lại là một bệnh nhân xa lạ.
Cô y tá đỏ mặt khi nhìn thấy Mặc Trì Úy tối qua chạy đến, “Thưa anh, anh đến tìm bệnh nhân hôm qua đúng không? Sáng nay chồng cô ấy đã đến đón cô ấy xuất viện rồi.”
Chồng?
Là người đàn ông khiến cô bị bắt, rồi bị hãm hại trong đồn cảnh sát cũng không thèm xuất hiện đó sao?
Mặc Trì Úy lạnh lùng nhìn cô y tá đang tỏ vẻ ngượng ngùng kia, giống như không nhìn ra sự ái mộ và sùng bái trong mắt cô ta, trầm giọng nói:
“Đi từ lúc nào?”
Cô y tá không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, rũ mi xuống, đáp lại:
“Từ lúc sáng sớm rồi.”
Mặc Trì Úy không thèm quan tâm đến cô y tá nữa, sắc mặt u tối, căng thẳng rời khỏi bệnh viện.
……
Đường Tâm Nhan nghỉ ngơi cả ngày ở nhà. Đến tối dậy ăn một bát mì, ăn được một nửa thì chuông điện thoại kêu. Cô nhìn màn hình điện thoại, là số lạ. Đường Tâm Nhan tưởng là người bên đoàn phim tìm cô nên không nghĩ ngợi gì liền nghe máy.
“Xin chào, tôi Đường Tâm Nhan đây.”
Nói xong, người bên kia vẫn không nói gì, cô nhíu mày.
“Alo?”
“Là tôi.”
Nghe thấy giọng nói trầm khàn gợi cảm của đàn ông, đôi đũa trên tay Đường Tâm Nhan rớt bịch xuống bàn.
Dù đối phương không nói tên, Đường Tâm Nhan vẫn có thể nhận ra giọng hắn ngay lập tức. Có những người một khi đã gặp, dù có là mười nghìn năm nữa cũng khó lòng quên được.
Lấy giấy lau miệng, cô hơi căng thẳng trả lời:
“Anh Mặc, xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Mặc Trì Úy im lặng trong chốc lát, tiếng hít thở nặng nề. Khuôn mặt hắn bất giác hiện lên trong đầu Đường Tâm Nhan. Lúc cô tưởng hắn sẽ không nói gì, hắn lại khàn giọng đáp:
“Tôi đến lấy áo.”
Đường Tâm Nhan theo phản xạ hỏi: “Anh đang ở đâu?” Cô đã đem áo đến cửa hàng giặt là giặt sạch rồi, đang định tìm cơ hội để đưa cho hắn.
“Dưới lầu”, hắn chỉ thờ ơ đáp lại hai tiếng như vậy rồi tắt máy.
Đường Tâm Nhan để điện thoại xuống, vội vàng chạy ra ban công. Hai tay ôm lấy lan can, cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới.
Quả nhiên có một chiếc xe màu đen hòa làm một với màu đêm đen đang đứng trước hàng cây xanh. Người đó đứng dựa vào đầu xe, đầu hơi cúi xuống để châm thuốc, ánh đèn xung quanh làm nền cho hắn.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của cô, hắn bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Tuy khoảng cách có hơi xa, cô không nhìn rõ sắc mặt của hắn, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt sâu thẳm. Tim cô đập nhanh, cô quay người đi vào nhà rồi lấy chiếc áo sơ mi được may thủ công từ trong tủ ra, bỏ chiếc áo vào trong một chiếc túi trang nhã xong, cô đi xuống lầu.
……
Khi điếu thuốc kẹp giữa ngón tay đã cháy được một phần ba, một giọng nói ngọt ngào vang lên bên tai hắn, “Anh Mặc, áo của anh đây.”
Khẽ liếc mắt nhìn, thấy cô đang mặc một chiếc áo len, môi nở nụ cười rạng rỡ trong đêm gió lạnh, ánh mắt hắn tĩnh lặng, môi mỏng khẽ nói:
“Cô làm lành với chồng rồi à?”
Đường Tâm Nhan sững người, không hiểu ý hắn nói là gì. Cô đưa chiếc túi đến trước mặt hắn, nói lại lần nữa:
“Tôi đã giặt sạch áo cho anh rồi.”