Rõ ràng anh không muốn nhiều lời với cô, lạnh lùng nói: “Đứng sang một bên đi.”
Đứng sang một bên đi!
Sao anh có thể lạnh lùng với cô như vậy!
Mấy ngày nay, cô sống không bằng chết, giống như một cái xác không hồn, chỉ hận không thể nhảy xuống sông cùng chết với anh!
Vào lúc cô đang chống chọi với nỗi đau mất anh, đau khổ giãy dụa, có đôi khi gặp được anh trong giấc mơ, cô còn không dám tỉnh lại, sợ vừa tỉnh, anh sẽ biến mất trong giấc mơ, cô sẽ không bao giờ còn gặp được anh nữa.
Nhưng anh thì sao, ở bên cạnh mối tình đầu xinh đẹp, trong chớp mắt đã trở thành vị hôn phu của cô ta!
Không phải anh đã mất trí nhớ rồi ư?
Sao anh vẫn còn nhớ rõ mối tình đầu cơ chứ?
Lẽ nào anh chỉ quên đi mỗi mình cô?
Càng nghĩ càng cảm thấy hình như có khả năng đấy thật, Đường Tâm Nhan tức giận thở mạnh, lồng ngực phập phồng.
Vào lúc người đàn ông lạnh lùng xoay người quay trở lại vào xe, cô nắm lấy ngay nơi khuy áo mạ vàng ngay cổ tay bộ áo vest của anh.
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, đã bị anh vô tình hất ra.
Đường Tâm Nhan cố kìm nén nỗi đau xót trong lòng, hai mắt đỏ hoe, cô vươn tay, hung hăng giáng vào khuôn mặt tuấn tú của anh một cái tát.
m thanh giòn giã vang lên, làm cho người đàn ông vốn đã muốn lên xe choáng váng.
Còn chưa có người phụ nữ nào, dám tát anh như vậy, nhưng người trước mắt này…
Anh híp đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, vô cùng lạnh lẽo nhìn về phía cô, trên trán nổi rõ gân xanh.
Đôi mi dày dài cong vút của Đường Tâm Nhan run rẩy, tràn đầy nước mắt, nhìn thấy anh đưa tay ôm mặt, ánh mắt anh chỉ hận không thể nuốt chửng cô, đôi mắt đẫm lệ, tức giận nói: “Tôi là Đường Tâm Nhan, Đường Tâm Nhan anh có nhớ hay không?”
“Anh là đồ xấu xa, cứ như vậy mà quên tôi hay sao? Ở trong lòng anh lẽ nào tôi thật sự không đáng một đồng ư? Anh cho rằng quên tôi rồi thì có thể phủi sạch quan hệ giữa chúng ta à?”
Mặc Trì Úy chau mày nhìn người phụ nữ đang kích động trước mặt, sắc mặt vô cùng u ám.
Bảo vệ và quản lý trung tâm thương mại cũng vội vàng chạy đến.
“Xin lỗi giám đốc, cô gái này đang thử váy, nhưng vẫn chưa trả tiền đã chạy đi mất, bây giờ cô ta lại còn quấy nhiễu đến anh, là lỗi của chúng tôi, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô ta đi!”
Quản lý và bảo vệ giữ chặt hai tay Đường Tâm Nhan, nhưng lại e ngại cô là phụ nữ có thai, không dám dùng sức, sợ làm cô bị động thai.
Đường Tâm Nhan không phản kháng, ánh mắt ngập nước mơ hồ nhìn người đàn ông lạnh lùng không mang chút ấm áp nào, tim như bị dao cắt: “Anh nào có biết những ngày qua tôi phải chịu bao nhiêu đau khổ, vậy mà anh không hề có ý định nhớ đến tôi, có phải đến đứa con trong bụng tôi anh cũng không cần nữa rồi không.”
Cô còn chưa nói xong, người đàn ông lạnh lùng kia đã lên xe.
Rầm một tiếng, cửa xe đóng sầm lại.
Đường Tâm Nhan nhìn thấy anh còn lạnh lùng hơn cả lúc vừa quen biết mình, cô như một quả bong bóng bị rút hết hơi, cả người chẳng còn tí sức lực nào.
Nếu không phải quản lý và bảo vệ đang giữ chặt lấy cô, có lẽ cô đã ngã xuống đất.
Cố Nhiễm Nhiễm từ nhà vệ sinh bước ra, biết được Đường Tâm Nhan chạy đến bãi đỗ xe tầng hầm, cô thở hổn hển chạy lại.
Nhìn thấy Đường Tâm Nhan đang thất thần tuyệt vọng, lại bị người khác giữ lấy, trái tim Cố Nhiễm Nhiễm như thắt lại, cô chạy tới, dùng sức đẩy quản lý và bảo vệ ra, vô cùng tức giận nói nói: “Các người làm gì vậy? Cô ấy là phụ nữ có thai, các người sao lại đối xử như vậy với cô ấy? Nếu có gì không hay xảy ra với cô ấy các người có gánh nổi cái trách nhiệm này không?”
Bảo vệ và quản lý bị Cố Nhiễm Nhiễm hù dọa, không dám giữ chặt Đường Tâm Nhan như vừa nãy.
“Chiếc váy trên người cô ấy vẫn chưa trả tiền mà cô ấy đã bỏ chạy ra ngoài, chúng tôi có thể báo cảnh sát bắt cô ấy vì hành vi này!” Quản lý nói.
Cố Nhiễm Nhiễm kéo Đường Tâm Nhan ra phía sau bảo vệ cô, cô ấy rút từ túi xách ra một cái thẻ: “Tiền chiếc váy lẽ nào chúng tôi không trả nổi hay sao? Các người không nhìn thấy à, cô ấy là vì việc tình cảm nên mới chạy ra ngoài như thê?”