Trì Chi Hành thấy Cố Nhiễm Nhiễm tìm cậu ta chỉ vì chuyện của anh tư, nhất thời cảm thấy tức giận, cậu ta khẽ cười, vẻ mặt càng thêm ngả ngớn tà mị.
Bảo cô gái bên cạnh đứng dậy, Trì Chi Hành lạnh lùng nói: “Được, hai người đấu một trận, mỗi một lần, ai thua thì phải cởi một thứ đồ trên người, nếu ai cởi sạch quần áo trước thì thua, người còn lại sẽ thắng!”
“Nếu cô thắng, tôi sẽ nói cho cô biết sự thật. Nếu cô ấy thắng, tôi sẽ cho cô ấy chi phiếu một triệu.” Trì Chi Hành đứng dậy khỏi sô pha, dáng vẻ lười biếng tiến sát lại Cố Nhiễm Nhiễm, đôi môi mỏng dán vào tai cô ấy, tà mị cười nói: “Dám không?”
Toàn bộ người trong phòng đều tập trung nhìn về phía bọn họ.
Ai nấy đều háo hức xem trò hay.
Có vài tên đàn ông còn huýt sáo cổ vũ.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn cô gái bên cạnh Trì Chi Hành, chân dài miên man, da trắng, xinh đẹp, mặc một chiếc váy bó sát người.
Trên người cô gái đó chỉ có một cái váy, mà Cố Nhiễm Nhiễm còn có áo thun và quần jean.
Cố Nhiễm Nhiễm nhướng mắt lên, ra vẻ nhất định không chịu thua, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trì Chi Hành vẻ đầy khiêu khích: “Được thôi, đấu thì đấu, ai sợ ai?”
Không ngờ Cố Nhiễm Nhiễm lại thoải mái đồng ý như vậy, khóe miệng cười tà mị của Trì Chi Hành hơi cứng lại.
Nếu như Cố Nhiễm Nhiễm thua sẽ phải cởi quần áo sao, người phụ nữ chết tiệt, chứ như vậy muốn cởi ra cho người khác xem sao?
“Anh Trì, cô ấy đã đồng ý rồi, anh sẽ không luyến tiếc chứ?”
“Ôi anh Trì, cô ấy không phải chính là ánh trăng sáng trong lòng anh chứ?”
Sắc mặt Trì Chi Hành thâm trầm, biểu cảm lãnh đạm, làm ra vẻ không để ý tới Cố Nhiễm Nhiễm, lạnh lùng quát: “Loại như này mà cũng có thể làm ánh trăng sáng trong lòng tôi sao?” Lời nói và ánh mắt tràn đầy chế giễu.
Cố Nhiễm Nhiễm không muốn nghe Trì Chi Hành nói những lời vô nghĩa, từ lâu cô ấy đã biết mình chỉ là món đồ chơi cậu ta nhất thời hứng thú mà thôi.
Loại người đào hoa như cậu ta, bên cạnh không thiếu gì phụ nữ, sẽ không vì một bông hoa mà từ bỏ cả rừng hoa.
Cố Nhiễm Nhiễm nhìn cô gái đứng bên cạnh cậu ta nói: “Tới đi, đánh nhanh thắng nhanh.”
Cô gái nhếch môi, làm ra vẻ thắng chắc nói: “Tới đây, chờ cô cởi hết sạch là tôi có một triệu rồi!”
Ván đầu tiên, cô gái đó thua, cô ta không chút do dự cởi chiếc váy trên người ra.
Bên trong người cô ta ngay cả áo lót cũng không mặc, chỉ có hai miếng dán ngực và một chiếc quần lọt khe.
Cởi ra như vậy mà cô ta cũng không chút nào xấu hổ, thoải mái đón nhận ánh mắt của mọi người trong phòng.
Cố Nhiễm Nhiễm sống ở nước M mấy năm, đương nhiên cô ấy biết lối sống thoáng ở đây, ở quán bar hay vũ trường đều vô cùng điên cuồng, phóng khoáng.
Ván thứ hai, cô gái đó lại thua, cô ta gỡ miếng dán ngực bên trái ra, vẻ mặt tà mị nhìn về phía Trì Chi Hành: “Anh Trì, thứ này cũng tính là một món đồ chứ!”
Những người khác trở nên ồn ào: “Tính, đương nhiên tính.”
Ván thứ ba, Cố Nhiễm Nhiễm thua.
Hít một hơi thật sâu, cô ấy cởi áo thun ra.
Tiếng huýt sáo vang lên bốn phía: “Thật không ngờ dáng người bên ngoài nhìn gầy như vậy mà vẫn rất quyến rũ đó!”
Cố Nhiễm Nhiễm cắn môi, tiếp tục chơi cùng cô gái kia.
Ván thứ tư, vẫn là Cố Nhiễm Nhiễm thua.
Cô ấy căng thẳng, cởi quần jean ra.
Nếu như ván tiếp theo lại thua thì cô ấy sẽ phải cởi quần lót.
Cố Nhiễm Nhiễm cắn môi, trong lòng không ngừng rung lên từng hồi trống lớn. Cô ấy nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha, không còn vẻ mặt tà mị, ngả ngớn thay vào đó là ánh mắt thâm trầm, sâu xa, cô ấy cảm thấy mình có thể đánh cược một phen.
Dù sao thì cô ấy cũng là bạn gái cũ của cậu ta, cậu ta thật sự nhẫn tâm để người khác nhìn cô ấy cởi sạch ra sao?