Đường Tâm Nhan che khuôn mặt tái nhợt lại, đôi mắt sưng đỏ nhìn Cố Nhiễm Nhiễm đang chỉ trích cô nhưng khuôn mặt lại không giấu nổi lo lắng, Đường Tâm Nhan khàn giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, lần này tôi thật sự nhìn thấy anh ấy…”
Cố Nhiễm Nhiễm thật sự không quá tin tưởng lời Đường Tâm Nhan nói, bởi vì những chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi.
“Có phải cô lại xuất hiện ảo giác không?” Cố Nhiễm Nhiễm thấy Đường Tâm Nhan như vậy không tránh khỏi đau lòng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Tâm Nhan, cô quá nhớ anh ấy rồi.”
Khó Khăn lắm Đường Tâm Nhan mới ngừng khóc được, hốc mắt lại dần nóng lên.
Có lẽ, cô thật sự nhận nhầm người rồi.
Nhưng khi đó cô có cảm giác rất mãnh liệt, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Tuy rằng trước kia cô cũng từng nhận nhầm người nhiều lần, nhưng không có lần nào có cảm giác mãnh liệt như vậy.
“Nhiễm Nhiễm, tôi không nghĩ là tôi không nhận nhầm…” Giọng nói Đường Tâm Nhan có chút mờ mịt và xót xa, cô giơ tay lau nước mắt, đôi mắt sưng đỏ tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ: “Có lẽ, anh ấy mất tích lâu như vậy cũng không tới tìm tôi, là bởi vì… Bởi vì…”
Cánh môi cô khẽ run lên, nước mắt lăn xuống từng giọt, đắng chát đầy đau khổ, cô nhíu mày lại nói: “Bởi vì anh ấy đã yêu người phụ nữ khác…”
Cố Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn Đường Tâm Nhan, hốc mắt cũng không nhịn được mà đỏ lên: “Cô ngốc sao, nói linh tinh cái gì vậy? Sao anh ấy có thể yêu người phụ nữ khác được? Nhất định là cô suy nghĩ linh tinh rồi!”
Đường Tâm Nhan nhắm mắt, sự mơ hồ qua đi, mọi thứ dần hiện lê rõ ràng, cô nhìn về phía văn phòng giám đốc: “Nhiễm Nhiễm, cô ở đây chờ tôi, tôi đi hỏi giám đốc.”
Cố Nhiễm Nhiễm giữ Đường Tâm Nhan lại, khó hiểu nói: “Cô hỏi cái gì?”
“Lát nữa nói cho cô.”
…
Sau khi được giám đốc cho phép, Đường Tâm Nhan đẩy cửa đi vào.
Giám đốc là một người đàn ông nho nhã khoản hơn ba mươi tuổi, thấy Đường Tâm Nhan tiến vào, anh ta dừng công việc trong tay hỏi: “Có chuyện gì vậy Tâm Nhan?”
“Giám đốc, tôi tới đây là muốn hỏi tên tiếng Trung của Emily.”
Giám đốc đẩy gọng kính, khuôn mặt tuấn tú nho nhã khó hiểu nhìn Đường Tâm Nhan: “Sao lại muốn hỏi tên tiếng Trung của Emily?”
Đường Tâm Nhan ra vẻ cầu xin, khóe môi cong lên một nụ cười chua xót: “Giám đốc, nói cho tôi được không?”
Giám đốc có chút khó xử nhíu mày: “Emily không muốn để lộ, tôi cũng không thể nói ra.”
Đường Tâm Nhan dùng sức cắn môi dưới, hít sâu một hơi rồi nói: “Giám đốc, có phải cô ấy họ Mạnh hay không? Anh không cần trả lời tôi, chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được rồi.”
Giám đốc nhìn bộ dạng như sắp khóc đến nơi của Đường Tâm Nhan, anh ta im lặng một lúc rồi gật đầu.
Đường Tâm Nhan cảm thấy toàn thân lạnh toát, thấm dần từ lòng bàn chân, tiến tới đáy lòng rồi lan ra khắp người.
Cả người cô đều tràn ngập lạnh lẽo.
Trái tim vẫn luôn căng thẳng, treo lủng lẳng đột nhiên như đổ sụp xuống.
Cả người cô như sắp ngã ra.
Ha ha ha…
Trong miệng không ngừng phát ra tiếng cười, thế nhưng, lại không cách nào ngăn cho nước mắt chảy ra.
Cô hiểu rõ, thật sự hiểu rõ.
Bởi vì mối tình đầu của anh đã quay lại, cho nên anh vứt bỏ cô, vứt bỏ con của bọn họ.
Đột nhiên cô cảm thấy, tất sự chờ đợi, đau khổ, dày vò suốt thời gian qua đều như một trò cười.
Đúng là trò cười của thiên hạ!
Giám đốc thấy Đường Tâm Nhan vừa khóc vừa cười, anh ta lo lắng nói: “Tâm Nhan, cô không sao chứ?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu, khóe môi cong lên một nụ cười: “Không có gì, không có gì đâu giám đốc, tôi tan làm trước đây.”