Đường Tâm Nhan muốn đưa thẻ nhân viên cho Emily trước khi xe rời đi nên cô vội vàng bước về phía trước.
Sau khi Emily lên xem, nhìn theo động tác đóng cửa xe của cô ta, Đường Tâm Nhan mơ hồ nhìn thấy hình dáng người đàn ông ngồi bên cạnh anh ta, góc cạnh rõ ràng, khí chất anh tuấn.
Khoảng cách có chút xa, cô không thể nhìn rõ.
Nhưng không hiểu vì sao, tim cô lại đạp càng lúc càng nhanh.
Ngày một nhanh hơn, càng ngày càng kịch liệt, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Cô nhanh chóng bước về phía chiếc xe Rolls – Royce.
Có điều, cô còn chưa thấy rõ gương mặt anh ta thì cửa xe đã bị đóng lại.
Cửa kính xe tối màu, người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong.
Nhưng kỳ lạ là cô lại có một cảm giác vô cùng quen thuộc…
Có thể là Mặc Trì Úy sao?
Cô mở miệng, cổ họng khó khăn phát ra vài âm thanh: “Đợi đã, đợi đã…”
Nhưng xe cách âm quá tốt, cả tài xế và người trong xe đều không hề nghe thấy lời cô.
Nhìn xe rời đi, Đường Tâm Nhan không chút suy nghĩ vội vàng đuổi theo.
Cô đỡ bụng, không thể chạy nhanh nổi nhưng vẫn một mực đi theo phía sau xe.
Gió thổi vào cô cũng không chớp mắt, thế nhưng nước mắt lại không kiềm được mà chảy xuống.
Là do cô quá nhớ anh sao?
Ba tháng nay, cô đã nhận nhầm người quá nhiều lần rồi.
Đi trên đường, ngẫu nhiên thấy bóng dáng một người đàn ông nhìn giống anh, cô cũng sẽ vội vàng chạy đến túm lấy cánh tay người đó gọi tên anh.
Thế nhưng đổi lại chỉ là sự thất vọng và bi thương đến tột cùng.
Bạn bè thân thiết ai nấy đều khuyên cô nghĩ thoáng chút, nhưng mỗi tối, chỉ cần nhắm mắt lại là cô lại thấy hình bóng anh.
Những lúc anh tốt với cô, những lần anh làm sai, những khi anh nuông chiều cô…
Tuy rằng thời gian bọn họ kết hôn không dài nhưng trong lòng cô lại có vô số hồi ức đáng trân trọng.
Từng chút từng chút một đều rất ngọt ngào, vừa đẹp đẽ, lại vừa chua xót.
Nước mắt rơi nhiều khiến đôi mắt cô trở nên mơ hồ.
Chiếc xe đã rời khỏi tầm mắt cô từ lâu rồi.
Cô như người mất hồn đứng ở trên đường, dòng xe qua lại không ngừng nhấn còi nhắc nhở cô, thậm chí còn có người mở cửa xe chửi ầm lên.
Cô như hồn lìa khỏi xác, không hề nghe thấy gì…
Liệu người đàn ông trên xe có phải là người mà cô ngày đêm nhớ nhung mong đợi không?
Mặt cô đầy nước mắt, nhìn dòng xe qua lại, không khác gì một đứa trẻ lạc đường.
Bất lực, yếu ớt, mê man, đau lòng…
Không biết cô đã đứng đó bao lâu, mãi cho đến khi có người tới kéo cô vào lề đường, cô mới dần hồi phục tinh thần.
Cố Nhiễm Nhiễm tức giận nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Đường Tâm Nhan: “Có phải cô lại nhận nhầm người rồi không?”
Đường Tâm Nhan không để ý tới Cố Nhiễm Nhiễm, cô đẩy cô ấy ra, vội vàng chạy tới công ty.
Mấy đồng nghiệp nữ đang đứng chờ xe đã chứng kiến toàn bộ cảnh Đường Tâm Nhan đuổi theo xe Emily ban nãy.
Khi Đường Tâm Nhan đi tới, họ khinh bỉ bàn tán: “Trời ơi, thật không ngờ một người phụ nữ mang thai lại có tâm cơ như vậy, thấy chồng sắp cưới của Emily tới đón cô ấy mà còn sống chết muốn chạy tới lấy lòng.”
“Mọi người nói xem có phải cô ta muốn nhân cơ hội quyến rũ chồng sắp cưới của Emily không?”
“Chồng sắp cưới của Emily có phải bị mù đâu, tuy rằng cô ta khá xinh đẹp, nhưng mang cái bụng bầu lớn như vậy ai có thể nhìn trúng được chứ?”
Đường Tâm Nhan dường như không hề nghe được những lời bàn tán đó, cô một lần nữa tới bộ phận thiết kế, tìm được số điện thoại của Emily ở phần thông tin.
…
Trên xe Rolls – Royce.
Emily nhìn dãy số xa lạ gọi đến, đôi mắt xinh đẹp hơi nheo lại.
Người đàn ông bên cạnh thấy cô ta không nhận điện thoại, vẻ mặt nhàn nhạt, trầm giọng hỏi: “Sao không nghe máy?”