Đường Tâm Nhan đúng thật là cạn lời hết chỗ nói luôn: “Đã nói là không phải quần trong rồi mà!” Cô chưa từng gặp người nào cố chấp tới vậy luôn đó!
Nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ bừng của cô, Mặc Trì Úy cũng không nói gì nữa.
Anh dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài đặt giữa hai chân cô, lúc nào cũng vuốt nhẹ qua lại trên chân cô, sau đó lại di chuyển lên từng chút từng chút một.
Đầu ngón tay của anh mềm mại giống như có luồng điện tê rần khiến cả người cô run lên bần bật.
Sau mấy lần ngăn lại đều không được, cô vừa ngượng ngùng vừa tức giận trừng mắt nhìn anh: “Mặc Trì Úy, đừng làm loạn nữa, tôi còn đang lái xe đấy!”
Mặc Trì Úy cúi xuống cười một tiếng: “Em biết đàn ông sau khi uống rượu sẽ muốn làm gì nhất không?” Chữ “không” cuối cùng vừa tràn đầy sự quyến rũ xấu xa lại vừa uể oải.
Toàn thân Đường Tâm Nhan sắp rã rời hết rồi.
Cứ tiếp tục như vậy, cô thật sự không thể lái xe được nữa. Gương mặt đỏ bừng, cô hét lên: “Mặc Trì Úy, anh thành thật chút đi!”
Cô vừa nói dứt lời, gương mặt xinh đẹp của cô đã bị anh véo một cái thật mạnh rồi.
Cô đau đến mức hít một hơi, còn chưa kịp nói gì hết thì đã nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh: “Anh hơn em 7 tuổi, lại còn là chồng em, vậy mà em lại cứ luôn miệng kêu cả tên cả họ anh?”
“Mặc Trì Úy, Mặc Trì Úy, Mặc Trì Úy——”
Dạo này tâm trạng của cô cứ luôn bị anh làm ảnh hưởng. Có một dạo cô thấy mình không thể ở bên anh được nữa, nên buổi sáng thức dậy thường thấy chiếc gối ướt đẫm nước mắt.
Cô không thích cái cảm giác không thể kiểm soát bản thân mình như vậy. Yêu không được mà ghét cũng không xong. Hai thứ tình cảm đó cứ không ngừng chồng lên nhau, giống như một cái cưa với những chiếc răng cưa sắc nhọn cứa vào lòng cô vậy.
Lúc này, dường như chỉ có chống lại anh mới có thể làm dịu tất cả những tủi thân và dằn vặt trong lòng cô mấy ngày qua được.
Mặc Trì Úy nhìn cô để mặc cho cô hét. Nếu cô gái nhỏ là cô vẫn cứ muốn hét, đôi môi mỏng sẽ nhếch lên như không nhếch, tạo thành một đường cong vừa không biết phải làm sao lại vừa giống như muốn được yêu chiều.
Sau khi cô hét xong, anh mở bình giữ nhiệt để trong xe của cô rồi rót nước vào nắp bình: “Em khát nước không?”
Đường Tâm Nhan mím môi, anh lập tức đưa nước lên bên môi cô.
Uống xong hai hớp nước, cô mới nhìn anh một cái.
Ánh mắt anh nhìn cô sâu thăm thẳm lại đen như mực giống như vũ trụ vô biên, tựa như muốn hút cô vào trong đó vậy.
Trái tim của cô lệch một nhịp không như mong muốn.
“Em cứ lái xe thẳng về tiểu khu em sống đi.”
Cô hơi sững người, hỏi lại theo phản xạ có điều kiện: “Vậy còn anh?”
“Anh bắt xe về.”
“Không sao, tôi đưa anh về trước rồi mới lái xe về cũng được.”
“Em về một mình anh không yên tâm.” Anh sờ cái đầu nhỏ của cô: “Không lẽ em muốn ở cùng với chồng mình thêm một chút nữa à?”
Cô cắn môi dưới: “Còn lâu mới như thế.”
Cuối cùng chiếc xe cũng được lái thẳng đến tầng dưới của tiểu khu mà Đường Tâm Nhan đang sống.
Đậu xe xong rồi Đường Tâm Nhan mới mở cửa xe. Đang chuẩn bị xuống xe thì Mặc Trì Úy đột nhiên nắm lấy tay cô.
Anh nhét thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô.
Cô mở ra xem thì thấy đó là chiếc nhẫn anh đã cầu hôn cô lúc ở trên đảo, chỉ có điều là chiếc nhẫn đã được xâu lại bằng một sợi dây chuyền.
“Nếu như sợ mẹ em thấy thì em đeo lên cổ đi.”
Vành mắt Đường Tâm Nhan phủ một tầng hơi nước, đôi môi run rẩy: “Anh… sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
Mặc Trì Úy thuận tay bế cô đặt lên đôi chân cường tráng mạnh mẽ của mình, đôi môi mỏng dán lên vành tai cô, giọng nói khàn khàn đầy mê hoặc: “Em là vợ anh, anh không đối xử tốt với em thì đối xử tốt với ai?”
Lúc anh nói những lời này, từng hơi thở cứ truyền vào màng nhĩ của cô, nóng bỏng đến mức khiến cô vừa tê dại vừa trở nên mềm yếu, những đầu ngón tay đặt trên ngực anh cũng cuộn chặt lại.
“Nếu em mà không mang thai thì anh thật sự rất muốn làm em trên xe ngay bây giờ luôn đấy.”
Đường Tâm Nhan: “…”
Một giây trước cô còn thấy anh tình cảm nồng nàn, nhưng một giây sau cô lại chỉ thấy anh thật lưu manh thôi.
“Có phải trong đầu anh cả ngày cả đêm lúc nào cũng nghĩ đến những chuyện như thế không hả?”