Nhìn tâm tình kích động của Đường Tâm Nhan, Trì Chi Hành không nói gì thêm, trực tiếp đóng cửa xe giúp cô.
Đường Tâm Nhan cho rằng Trì Chi Hành đã rời đi, cô đang định khởi động động cơ, cửa phó lái đột nhiên bị người kéo ra.
Nhìn Trì Chi Hành ngồi vào, đôi mày Đường Tâm Nhan nhíu chặt: “Cậu Trì, cậu làm cái gì vậy?”
“Tìm một quán cà phê đi, tôi muốn nói chuyện với cô.”
Đường Tâm Nhan mấp máy môi, sắc mặt lạnh lùng: “Tôi không có gì để nói với cậu hết.”
Trì Chi hành nhún nhún vai: “Được thôi, cô đã không đi quán cà phê, vậy chúng ta nói ngay trên xe cũng được.”
Đường Tâm Nhan liếc mắt nhìn về phía Trì Chi Hành: “Cậu nghe không hiểu lời tôi nói à? Tôi không muốn nói chuyện với cậu!”
Trong lòng cô đang rất khó chịu, khó chịu đến mức khiến tâm tình cô không thể tự điều khiển được.
Có phải là yêu một người, lại không cách nào hận, chính là khổ sở không chịu nổi như vậy?
Cô biết lý do tại sao Mặc Trì Úy giả bệnh, nhưng mà, cô ghét nhất bị lừa dối, mặc kệ đó là thiện ý hay là ác ý!
“Nếu không phải là thấy anh tư quá để tâm đến cô, tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả.” Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Trì Chi Hành híp lại đầy tà khí, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần ma mị: “Không phải cô muốn biết anh tư vì sao lại khiến gia đình cô phá sản ư?”
Đường Tâm Nhan sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới sẽ nhắc tới chủ đề này.
Con ngươi cô trợn to: “Cậu…. Biết ư?”
Trì Chi Hành hạ mắt, ngắm nghía chiếc nhẫn trên ngón út, nghĩ đến sự giao phó và lo lắng của Mặc Trì Úy, cậu ta đắn đo một phen nói: “Chuyện này, không thể trách anh tư được.”
“Không thể trách anh ấy? Vậy nên trách ai?”
Trì Chi Hành ngước mắt, bình tĩnh nhìn tròng mắt Đường Tâm Nhan đỏ lên: “Tôi chỉ biết, năm đó bố cô vì để Đường thị phát triển, đã làm sụp đổ công ty của ông ngoại anh tư. Anh tư chẳng qua chỉ lấy lại những gì đã thuộc về anh ấy mà thôi!”
Trì Chi Hành không dám nói cho Đường Tâm Nhan biết, một nhà ông ngoại bà ngoại, còn có mẹ của tứ ca, đều bị bố Đường Tâm nhan hại chết.
Chân tướng trầm trọng như vậy đối với một người phụ nữ có thai như cô, quả thật không thể tiếp nhận nổi.
Đường Tâm Nhan không thể tin được lắc đầu: “Không thể nào!”
“Cô cùng với anh tư kể từ khi kết hôn tới giờ, cũng được mấy tháng rồi, cô cảm thấy anh ấy là một người sẽ tùy tiện trả thù người ta sao? Còn có, trong thời gian kết hôn, anh ấy đã từng làm chuyện gì tổn thương tới cô chưa? Theo tôi được biết, anh ấy vì cô với mẹ cô mà suýt chút nữa đã bị nổ chết rồi! Một người đàn ông vì cô mà ngay cả sinh mạng cũng không cần, cô thật sự có thể nhẫn tâm tiếp tục làm tổn thương trái tim anh ấy sao?
Đường Tâm Nhan sửng sốt.
Sao từ trong miệng Trì Chi Hành phát ra lại trở thành cô làm tổn thương Mặc Trì Úy rồi?
Đường Tâm Nhan hoang mang mờ mịt nhìn Trì Chi Hành: “….Có chứng cứ không? Chứng cứ chuyện bố tôi hại nhà ông ngoại Mặc Trì Úy phá sản?”
“Nhiều năm như vậy rồi, làm sao còn chứng cứ chứ. Anh tư không nói cho cô biết chân tướng, là sợ cô không chịu nổi đả kích. Dù sao tôi nói những lời này đều là thật, tin hay không, cô tự mình suy nghĩ cho tốt đi!”
Không đợi Đường Tâm Nhan nói gì cả, Trì Chi hành liền đẩy cửa xuống xe.
Đường Tâm Nhan gục lên tay lái, trong đầu, rối rắm thành một mảnh.
Trong ấn tượng của cô, bố cô là một người khiêm tốn, tao nhã, lại có tinh thần trọng nghĩa, không bao giờ làm chuyện tổn hại đến lợi ích của người khác, ông ấy sao có thể hại nhà ông ngoại Mặc Trì Úy phá sản được chứ?
Mà Mặc Trì Úy….
Trong thời gian cô và anh kết hôn, anh quả thực giúp đỡ cô mọi bề, thay cô suy nghĩ, trước giờ chưa từng làm chuyện gì tổn thương đến cô.
Mấy ngày này, cảm giác mà anh đem lại cho cô, cũng là cực kỳ quan tâm cô.
Rốt cục là cô nên tin ai?
Đường Tâm Nhan lái xe về đến nhà, cô đi vào phòng ngủ của mẹ, từ trong hòm lục ra được di vật của bố cô.