Đàn ông mà được ăn mặn, được nếm qua cái mùi vị đó rồi thì sẽ giống như nghiện ma túy vậy, nếm rồi sẽ biết vị, hàng đêm lôi kéo cơ thể cô rơi vào cái cảm giác hoan lạc không biết mệt mỏi.
Đường Tâm Nhan không muốn cho anh được như ý nguyện, nhưng mỗi lần cô hé môi là y như rằng lại bị anh chặn lại.
Tiếp theo đó là một nụ hôn điên cuồng, mạnh mẽ.
Một chữ cô cũng không nói ra được.
Mái tóc dài buông xõa trên ga giường màu trắng, tựa như rong biển lay động dưới lòng biển sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay trắng trẻo phiếm hồng, kiều diễm mê người.
Nhìn dáng vẻ này của cô, trái tim đông cứng kia của anh bắt đầu mềm đi.
Anh cắn dái tai cô, hơi thở dồn dập nặng nề mà nóng bỏng, khàn giọng nói đi nói lại rằng khoảng thời gian này anh nhớ cô đến nhường nào.
Cô cũng không biết tại sao mình lại bị mê hoặc bởi những lời đường mật không chân thực của anh, cả người đều bị cuốn vào trong từng tiết tấu của anh.
Trầm luân, phập phồng.
Chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu đang xoay vòng vòng.
Không biết qua bao lâu, bên tai mới truyền đến tiếng gầm nhẹ của anh.
Thân thể của hai người đều không tự chủ được mà run rẩy.
Hai tay cô bám lấy đầu vai anh, móng tay dùng sức bấm sâu vào cơ bắp ở phần vai.
Sau khi kết thúc, trong đầu cô là một mảng trống rỗng.
Đợi đến lúc phục hồi lại tinh thần, cô tự nhủ với lòng mình, không được như vậy nữa, sẽ không có lần sau như vậy nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy đều không tốt cho cả cô và con.
Anh vẫn ôm chặt lấy cô, khuôn mặt anh tuấn vùi sâu trong hõm cổ cô, có lẽ là anh mệt rồi, nhưng chưa được bao lâu, cô đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của anh truyền đến.
Cô lật người ngồi dậy, làm sạch thân thể, mặc quần áo tử tế rồi đứng bên giường nhìn người đàn ông sau khi ngủ sâu không hề phòng bị.
Nếu như cô muốn báo thù, thực ra ngay bây giờ cô có thể làm anh bị thương.
Nhưng, cô sẽ không như vậy.
Đắp chăn lên giúp anh, cô bước khẽ ra khỏi phòng của anh.
Cơ hồ ngay giây phút cửa bị đóng lại, hàng mi dài của người đàn ông đang nhắm chặt mắt bỗng mở ra.
Anh đến phòng tắm tắm rửa ào một cái, mặc áo ngủ đứng trước cửa sổ sát đất, hút thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Anh biết, cô vẫn còn yêu anh nhưng cô không thể vượt qua cái ngưỡng cửa trong lòng mình.
…
Đường Tâm Nhan trở về phòng ở lầu trên.
Vừa mới mở đèn liền nhìn thấy Liễu Nguyệt ngồi một mình trên ghế sô pha, cô giật thót tim: “Mẹ, sao mẹ vẫn còn chưa đi nghỉ vậy?”
Liễu Nguyệt mím chặt môi không nói lời nào, trực tiếp cho Đường Tâm Nhan một bạt tai.
Thân thể Đường Tâm Nhan đứng không vững run run, hốc mắt đột nhiên phiếm hồng một mảng, vừa định nói gì đó thì nhìn thấy Liễu Nguyệt lại tự cho bà một bạt tai.
Đường Tâm Nhan kéo tay Liễu Nguyệt lại, hàng mi dài run rẩy: “Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”
Liễu Nguyệt hất tay Đường Tâm Nhan ra, ánh mắt lạnh lùng, sắc lẹm, tựa như hận cô đến thấu xương: “Mẹ đến phòng của Nhiễm Nhiễm rồi, con vốn dĩ không có đến đó. Mẹ sợ con xảy ra chuyện rồi lại chạy đến quầy lễ tân hỏi tin tức của con, bọn họ nói con đến phòng 2069 rồi. Mẹ đến phòng 2069 gõ cửa, cái cô ca sĩ minh tính đó nói rằng con đã dìu Mặc Trì Úy rời đi rồi.
“Con ở cùng với cậu ta hơn một tiếng đồng hồ, con với cậu ta đã làm những gì rồi, con nói mẹ nghe xem nào?”
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô cùng với cánh môi rõ ràng là bị người khác hôn qua, Liễu Nguyệt sốc tinh thần: “Có phải con muốn làm lành với cậu ta phải không? Muốn quay trở về bên cạnh cậu ta có phải không? Nếu như đúng là như vậy, mẹ cũng không miễn cưỡng con, từ nay về sau, con cứ sống với cậu ta, mẹ có sống hay chết cũng không phải chuyện liên quan đến con nữa.”
Trái tim Đường Tâm Nhan nhói đau từng cơn.
Cô biết, mẹ đồng ý cho cô giữ lại đứa bé đã là khoan nhượng lắm rồi.
Nếu như là những bà mẹ độc ác khác, nhất định sẽ không để cô giữ lại đứa con của kẻ thù.
Cô cắn môi, trong đáy mắt bỗng lóe lên ánh sáng, cô bước lên, nắm lấy tay Liễu Nguyệt, giọng nói khàn khàn: “Mẹ, con sẽ không lén lút gặp anh ấy nữa! Con thề với mẹ đấy.”