“Đường Tâm Nhan, tôi đã thấy đèn sáng từ dưới lầu rồi, tôi biết cô về rồi, mở cửa mau!”
Phó Tư Thần tiếp tục gõ cửa.
Đường Tâm Nhan thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm, da đầu cô trở nên tê dại, khóe miệng giật giật, nhỏ giọng nói: “Hay là anh trốn tạm trong tủ quần áo nhé?”
Nếu bị Phó Tư Thần nhìn thấy, nhất định sẽ kiếm chuyện và sỉ vả cô, còn làm lớn chuyện khiến cô không được yên thân nữa. Khi còn chưa ly hôn, cô không muốn chuốc thêm rắc rối.
Mặc Trì Úy đứng im bất động, không có ý định sẽ trốn vào tủ quần áo.
Đường Tâm Nhan lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu để hắn ta đứng ở chỗ điều hòa nhưng lại không có chỗ nào để bám thì e là sẽ ngã xuống mất mạng như chơi.
Trái ngược với sự căng thẳng tột độ của cô là bộ dạng điềm nhiên, không chút lo lắng gì của hắn, Đường Tâm Nhan chắp tay cầu xin, “Có thể chịu thiệt một chút được không?”
Một tia lạnh lùng hiện lên trong đáy mắt hắn, “Không phải em muốn ly hôn?”
“Là sẽ, nhưng bây giờ còn chưa ly hôn mà. Nếu bị phát hiện, tôi sẽ chết mất!”
Phó Tư Thần mà biết thì Hà Mỹ Quyên và Phó Tư Tịnh cũng sẽ biết, hai người đó mà đến đây làm ầm ĩ thì cô thật sự không thể sống yên ổn được nữa.
Mặc Trì Úy không thích trốn chui trốn nhủi, hắn đi tới sô pha ngồi xuống. Đường Tâm Nhan tức nổ đom đóm mắt, cái người này bị sao vậy? Không những không chịu đi, lại còn thản nhiên ngồi lại đây.
“Đường Tâm Nhan, nếu còn không chịu mở cửa, tôi sẽ kêu mẹ đem chìa khóa đến đây.”
“Có phải cô giấu đàn ông ở trong đó không? Đường Tâm Nhan, mở cửa mau!”
Đường Tâm Nhan như muốn nổ tung vì tiếng đập cửa ngày một mạnh cùng tiếng gào thét của Phó Tư Thần. Cô đang định nói chuyện với người đàn ông ngồi trên sô pha thì hắn ta đã rút điện thoại ra gọi điện.
“Anh Mặc, anh muốn gọi cho ai vậy?”
Mặc Trì Úy phớt lờ cô, đợi người bên kia nghe máy, anh thờ ơ nói: “Cắt điện San Hồ Viên 10 phút.”
Đường Tâm Nhan, “…”
Vậy ra anh ta đang nói chuyện với người bên điện lực? Không biết người bên kia nói gì, Mặc Trì Úy chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng rồi cúp máy.
Chưa đến mười giây, phòng khách đã chìm vào bóng tối.
Mặc Trì Úy dùng ánh sáng điện thoại nhìn người phụ nữ còn đang đứng bất động đằng kia, lên tiếng:
“Đó là những gì tôi có thể làm, giải quyết hắn ta thế nào là chuyện của cô!”
Đường Tâm Nhan cắn môi, “Anh không trốn trong tủ, vậy anh đến phòng sách của tôi được không? Ngồi ở đây lộ liễu quá!”
Mặc Trì Úy nhìn cô không đáp, đứng dậy đi vào phòng sách.
Trong bóng tối, hắn không cần cô chỉ đường đã đi thẳng vào đó! Đường Tâm Nhan đột nhiên rùng mình một cái, không rõ cô đã chọc phải loại người gì nữa!
……
Mắt thấy cửa phòng sách đã đóng, cô vỗ ngực, hít một hơi thật sâu rồi đi về phía hành lang!
Chuông cửa vẫn kêu không ngừng, Đường Tâm Nhan điều chỉnh tâm trạng rồi mở cửa.
Phó Tư Thần đứng ở cửa với vẻ mặt u ám, thấy cô mở cửa, hai tay anh ta nắm lấy cổ cô. Thân hình nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan lùi về sau vài bước, tấm lưng mảnh mai áp sát vào tường, biểu cảm lạnh lùng trừng mắt nhìn Phó Tư Thần bóp cổ mình.
“Có phải giấu đàn ông ở trong nhà không?”
……