“Ba con muốn tra tìm lai lịch của anh ta, nhưng lại không tìm ra được gì. Có thể thấy lai lịch của anh ta phức tạp không hề đơn giản, Tâm Nhan đơn thuần như vậy, vốn dĩ không phải là đối thủ của anh ta.”
“Hơn nữa, một đối thủ cạnh tranh của tập đoàn Hoàn Hải đã tiết lộ với con rằng họ đã từng sắp xếp một vài cô gái xinh đẹp tiếp cận anh ta, nhưng đều không thành công. Có thể thấy anh ta là một người không tới gần phụ nữ, nhưng tại sao lại đột ngột kết hôn với Tâm Nhan chứ? Chắc chắn anh ta có mục đích khác.”
Liễu Nguyệt gật đầu trầm ngâm: “Bác biết cậu ta tiếp cận Tâm Nhan chắc chắn là có ý đồ, cậu ta hại chồng bác còn chưa đủ hay sao mà còn muốn hủy hoại con gái của bác, bác sẽ không để cậu ta thành công đâu.”
…
Mặc Trì Úy ở trong bệnh viện hai ngày.
Sau khi hạ sốt, Tiêu Dực yêu cầu anh nằm thêm hai ngày nữa rồi xuất viện, nhưng anh nhất quyết đòi xuất viện luôn.
Trì Chi Hành cũng từ nước M trở về.
Anh ta đã hẹn gặp Mặc Trì Úy tại Dực Công Quán.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy gầy gò, xanh xao chỉ trong một thời gian ngắn, Trì Chi Hành vô cùng sửng sốt: “Đệch, xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao anh lại để bản thân trở thành bộ dạng ma quỷ này chứ?”
Mặc Trì Úy cúi đầu châm một điếu thuốc, sau khi phả ra làn khói, anh hơi nheo mắt lại: “Cô ấy thế nào rồi?”
Trì Chi Hành đương nhiên biết “cô ấy” mà Mặc Trì Úy nói là ai, anh ta dựa lưng vào sô pha, vẻ mặt phức tạp nói: “Em đã tìm bác sĩ tốt nhất để chữa trị cho cô ta. Nếu như điều trị tốt, giọng nói của cô ta có thể khôi phục bảy tám phần, nhưng bây giờ cô ta từ chối mọi thứ từ thế giới bên ngoài, ngay cả chuyên gia tâm lý muốn đến gần cô ta cũng không được.
Trì Chi Hành thở dài nhìn góc nghiêng rõ ràng, sắc nét của Mặc Trì Úy nói: “Trong những lúc khủng hoảng cực độ, cô ta từng gọi tên anh. Anh Tư, em thấy anh nên đích thân sang nước M một chuyến thì hơn. Đúng rồi, Tiểu Nghê nó cũng muốn gặp anh.”
Trì Chi Hành lấy từ trong túi ra một bức tranh vẽ tay: “Tiểu Nghê nhờ em đưa cái này cho anh.”
Trên bức tranh có vẽ mặt trời, ngôi nhà, cây cao lớn, bãi cỏ xanh, một người lớn, một đứa bé.
Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ đang đi về phía ngôi nhà.
Hai người nhìn nhau bật cười.
Đôi mắt Mặc Trì Úy hơi phiếm hồng, anh biết Tiểu Nghê muốn về nhà.
Sau khi cất bức tranh đi, anh khẽ gật đầu: “Tôi sẽ qua đó sớm nhất có thể.”
Sau khi Trì Chi Hành châm thuốc cho Mặc Trì Úy, anh ta nhướng mày nhìn khuôn mặt tuấn tú nhưng lại thâm trầm như biển sâu của Mặc Trì Úy: “Chẳng phải được ngủ với bà xã trên đảo rồi sao, sao anh cứ trưng ra cái bộ mặt buồn bã thế kia.”
Mặc Trì Úy đẩy nhanh tốc độ nhả khói thuốc, gương mặt anh tuấn mờ ảo trong làn khói trắng xanh, đôi mắt anh phủ một tầng ưu sầu nhàn nhạt: “Tinh thần của mẹ cô ấy có chuyển biến tốt, bà ấy đã nhớ ra việc Đường Lôi quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin.”
Trì Chi Hành nhíu đôi lông mày dài mảnh: “Nhớ lại thì thế nào chứ? Bà ấy có biết vụ phá sản của nhà họ Đường có liên quan đến anh không? Anh có nói thẳng với bà ấy rằng hồi đó, chồng bà ấy đã dùng thủ đoạn bỉ ổi cướp đi tài sản của ông nội, còn phóng hỏa đốt nhà bà ngoại anh, thiêu cháy họ thành đống tro tàn. Còn có anh và mẹ anh…”
Mặc Trì Úy giơ tay cắt ngang lời nói của Trì Chi Hành: “Trạng thái tinh thần của mẹ cô ấy vốn không tốt. Cậu nghĩ khi biết được bộ mặt thật của chồng mình, bà ấy có suy sụp lần nữa không? Còn cả Tâm Nhan nữa, tôi sợ cô ấy sẽ di truyền bệnh tâm thần từ mẹ cô ấy, phải nên biết là mẹ cô ấy như vậy là do di truyền từ bà ngoại cô ấy.
Hiện tại cô đang mang thai, trong lòng cô ấy ba là người vĩ đại nhất, nếu như nói ra, cậu nghĩ thử xem cô ấy có chịu nổi không? Huống hồ, chính tôi là người đã khiến nhà họ Đường sụp đổ.”
“Anh Tư, đó là vì Đường Lôi mắc nợ anh? Có phải anh đã yêu Đường Tâm Nhan rồi không, sao lại để ý đến cảm nhận của hai mẹ con họ. Bây giờ đã có Bạch Chỉ rồi, anh cũng không cần Đường Tâm Nhan nữa, theo em thấy, anh cứ ly hôn với cô ấy cho xong, tránh xa hai mẹ con bà ấy ra. Nói thật lòng, anh không trả thù hai mẹ con họ đã là nhân từ lắm rồi, nếu như đổi thành người khác, e là đã sớm sống không bằng chết rồi!