Khung cảnh trong mơ liên tục chuyển đổi địa điểm. Anh và một vài đứa trẻ đồng trang lứa đều bị đánh bầm dập rồi bị ném vào chuồng chó ngao Tây Tạng. Trên tay bọn họ cầm một con dao găm. Đầu tiên, họ phải sống sót sau khi chiến đấu với đàn chó ngao Tây Tạng hung dữ, sau đó còn phải chiến đấu với những đứa trẻ bị nhốt cùng nhau, giết bạn đồng hành của mình và chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể sống sót.
Cuối cùng, anh sống sót, nhưng toàn thân máu chảy dầm dề.
Miệng vết thương sâu có thể nhìn thấy rõ xương.
Khung cảnh lại tiếp tục thay đổi, anh vừa đi đến cổng bệnh viện thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng động lớn.
Vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người phụ nữ trợn trừng mắt, chết mà không nhắm mắt.
Anh mở to mắt, dòng từ trong hốc mắt lã chã rơi xuống.
Anh không ngừng chạy lên phố lớn, rồi lại nghe thấy tiếng hét chói tai.
Anh chạy đến một bãi đất hoang, hai tay ôm đầu, ngã ngồi xuống đầy tuyệt vọng.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé dịu dàng ôm lấy anh.
Anh buông tay nhìn cô gái nhỏ xinh xắn trước mặt.
Cô dịu dàng nói với anh: “Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh …”
Nhưng trong giây tiếp theo, cô bé lại đột nhiên biến thành một con mãng xà miệng đầy máu tươi, cô ấy cười lạnh nhìn anh: “Cút đi, tôi không muốn gặp lại anh nữa…”
“Tâm Nhan…”
Thím Vương nhìn Mặc Trì Úy đang đổ mồ hôi lạnh, cả người nóng rực, thấy anh gặp ác mộng mãi không tỉnh, thím Vương khẽ lay cánh tay anh: “Cậu chủ, cậu chủ…”
Nhưng dù gọi anh thế nào, anh cũng không tỉnh lại, anh dường như đang mắc kẹt trong cơn ác mộng đó.
Thím Vương lo lắng không thôi, bà lấy điện thoại không dây gọi vào điện thoại di động của Đường Tâm Nhan.
Điện thoại đầu dây bên kia đổ chuông rất lâu nhưng không có ai trả lời.
Thím Vương sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
Bà đành gửi tin nhắn cho Đường Tâm Nhan: Cô chủ, cậu chủ bị bệnh rồi, bao giờ cô mới trở về?
Sau khi gửi tin nhắn đi, thím Vương tìm thấy hộp thuốc nhỏ trong tủ.
Bà cầm ly nước ấm, dập nát thuốc rồi bỏ vào ly nước, bà ngồi ở bên giường muốn đỡ Mặc Trì Úy dậy uống thuốc nhưng anh lại mê man không tỉnh vung ly nước xuống đất.
Thím Vương thấy anh không dậy nổi, lại không chịu uống thuốc, bà lo lắng đến mức chỉ biết gọi xe cấp cứu.
Khi xe cấp cứu đến, thím Vương vẫn chưa nhận được câu trả lời của Đường Tâm Nhan.
Nhìn thấy Mặc Trì Úy được nhân viên y tế dìu đi, thím Vương nặng nề thở dài.
Đôi vợ chồng trẻ này lẽ nào lại cãi nhau rồi?
Sau khi thu dọn quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày của Mặc Trì Úy, thím Vương vội vàng theo anh vào xe cấp cứu.
…
Nhìn thấy Mặc Trì Úy lên xe cấp cứu, nhận được được tin nhắn từ thím Vương, Đường Tâm Nhan mới bước ra khỏi góc khuất.
Cô đã nói với mẹ rằng đi ra ngoài gặp Nhiễm Nhiễm, nhưng cô lại không kìm lòng được mà đến Cẩm Tú Viên.
Sau khi xe cấp cứu đã đi xa, cô bước vào căn hộ.
Đem chiếc nhẫn đêm hôm qua Mặc Trì Úy đã đeo vào ngón tay cô, đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.
Cô không rời đi ngay lập tức.
Mà bước vào phòng làm việc, cô cầm lấy bức ảnh duy nhất của anh trong căn hộ.
Nhìn khuôn mặt góc cạnh, đường nét rõ ràng, ngũ quan tuấn tú của anh, đầu ngón tay mảnh mai của cô khẽ vuốt tấm ảnh.